Tác giả Ngu Uyển Uyển 

 

Vân Vũ cảm thấy đứng trước mặt ba nam sinh giống như bị vây giữa ba bức tường cao, hơn nữa còn có rất nhiều ánh mắt xung quanh dõi theo, điều này khiến cô cực kỳ không thoải mái.

Tô Cảnh Trần là người đầu tiên lên tiếng, cặp mắt đẹp của cậu ta nhìn chằm chằm vào Vân Vũ không chớp.

Vân Vũ nuốt nước bọt, trong lòng dâng lên một cảm giác chẳng lành. Quả nhiên, giây tiếp theo cô đã nghe thấy Tô Cảnh Trần mở miệng, không hề kiêng dè mà nói:

“Vân Vũ, tụi mình có thể không chia—”

“Khoan, khoan đã!”

Vân Vũ vội vàng cắt ngang lời cậu ấy. May mà cô phản ứng kịp thời, Tô Cảnh Trần chưa kịp nói ra hai chữ “chia tay”, những người xung quanh cũng không nghe rõ.

Nếu để bọn họ biết chuyện này, e rằng cô sẽ không thể yên tâm học hành.

Vân Vũ bất chợt đứng dậy, trên mặt lộ vẻ áy náy, quay sang nói với Tư Dục và Quý Minh Hiên:

“Xin lỗi Tư Dục, Quý Minh Hiên, tớ có chút việc cần ra ngoài một lát...”

Nói xong, cô quay sang nhìn Tô Cảnh Trần, thấy cậu vẫn đứng yên một chỗ, tay đút túi, vẻ mặt mơ hồ.

Vân Vũ lập tức vòng qua bàn, kéo tay Tô Cảnh Trần, nhanh chóng dẫn cậu rời khỏi phòng học.

Mãi đến khi hai người đi đến ban công nhỏ vắng vẻ ở cuối hành lang, Vân Vũ mới dừng lại.

Ở đây rất yên tĩnh, không có ai qua lại. Thoát khỏi những ánh mắt soi mói, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô xoay người lại, vừa định nói gì đó thì bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của Tô Cảnh Trần đang nhìn chằm chằm vào bàn tay hai người đang nắm lấy nhau. Đôi tai cậu ấy đã đỏ bừng.

“Xin lỗi...”

Vân Vũ nói khẽ, vội vàng buông tay ra, nhưng tai Tô Cảnh Trần vẫn đỏ ửng.

Cậu ấy... vừa rồi đã nắm tay cô...

Trong lòng Tô Cảnh Trần trào dâng một cảm giác vui sướng không thể che giấu. Nếu cậu có cái đuôi thật, chắc chắn lúc này nó đang vẫy liên tục về phía Vân Vũ rồi.

Thế nhưng, Tô Cảnh Trần không quên mục đích chính.

“Chúng mình... có thể đừng chia tay được không...?”

Gương mặt cậu hiện rõ vẻ tủi thân. Cậu đã suy nghĩ suốt cả đêm qua, chỉ mong hôm nay có thể gặp cô sớm một chút.

“Cậu... không phải thích tớ sao?”

Vân Vũ lập tức sững người, thoáng chốc không biết phải phản ứng thế nào. Cô chỉ biết luống cuống tay chân, cuống quýt tìm cách giải thích.

“Tớ, tớ trước đây đúng là có chút thích cậu, nên mới muốn tỏ tình... nhưng mà, nhưng mà...”

Giọng Vân Vũ càng lúc càng nhỏ. Cô lúng túng nói tiếp: “Nhưng lúc tớ tỏ tình cũng thật sự... chưa từng nói là muốn cậu phải đồng ý quen tớ mà...”

Tô Cảnh Trần chớp chớp mắt, ngơ ngác hồi tưởng lại.

Hình như... đúng là vậy thật. Khi đó cô sắp rời đi, là cậu tự kéo cô lại.

Hình như chính cậu là người nói muốn ở bên cô...

Vân Vũ ngẩng đầu nhìn gương mặt cực kỳ đẹp trai của Tô Cảnh Trần, trong đầu lại bất giác nhớ lại lý do khiến mình rung động lúc đó, có lẽ là vì cậu ấy quá đẹp trai.

Dù sao trước đó hai người cũng chưa từng nói chuyện với nhau lần nào. Cô đúng là có chút “mê sắc đẹp”, nhưng cũng không đến mức chỉ vì một khuôn mặt mà thích quá sâu đậm.

Quả nhiên, “nam thần” thì chỉ nên ngắm nhìn từ xa, không thể tùy tiện động tâm.

Trong lòng Vân Vũ thầm thở dài. Ngay từ lúc Tô Cảnh Trần nói muốn quen nhau, cô đã bắt đầu tỉnh táo lại rồi.

Thì ra cô chỉ đơn giản là bị vẻ ngoài của Tô Cảnh Trần thu hút, chỉ là một cơn cảm nắng thoáng qua. Hu hu hu… Biết vậy lúc đầu đừng bốc đồng mà tỏ tình vội.

Càng nghĩ cô càng thấy có lỗi, cứ như mình là một tra nữ vậy.

Vân Vũ lấy hết can đảm ngẩng đầu, rụt rè nhìn Tô Cảnh Trần.

“Tớ nhớ là có nhiều người thích cậu lắm… chắc cũng có không ít người tỏ tình với cậu giống tớ...”

“Nhưng tớ chưa từng để ý đến ai cả, thật đấy! Cậu tin tớ đi!”

Tô Cảnh Trần hơi quýnh, cậu tưởng Vân Vũ hiểu lầm rằng mình đang trêu đùa, liền vội vàng giải thích, giọng nói có phần gấp gáp, như muốn chứng minh bản thân vẫn là một người trong sáng, chưa từng yêu đương thật sự.

“Cậu là người đầu tiên...”

Vân Vũ đúng là có hơi bất ngờ, vì Tô Cảnh Trần so với hình tượng “giáo bá” trong lời đồn thật sự chẳng giống chút nào.

Nhưng trong lòng cô vẫn rất chắc chắn một điều, Tô Cảnh Trần tuyệt đối không phải là người đã cưỡng hôn cô trong buổi khiêu vũ hôm đó, vì nhìn thế nào đi nữa, cậu ấy cũng không giống kiểu người sẽ làm chuyện đó.

Bóng dáng cao lớn của Tô Cảnh Trần thoáng trở nên có chút cô đơn, ánh mắt cậu đầy vẻ ấm ức, khẽ hỏi:

“Lúc trước... cậu thích tớ ở điểm nào vậy?”

Vân Vũ hơi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tô Cảnh Trần, sau đó buột miệng nói:

“Mặt...”

Trên mặt Tô Cảnh Trần lập tức hiện lên vẻ vui sướng, may quá, may mà cậu vẫn còn giữ được gương mặt mà Vân Vũ thích.

Tối nay về nhà nhất định phải chăm da cho kỹ, mỗi ngày đều phải đắp mặt nạ mới được.

Nói thật lòng xong, Vân Vũ lại hơi hối hận. Nhưng chẳng hiểu sao, nhìn dáng vẻ Tô Cảnh Trần lại như đang cực kỳ vui vẻ...

Đúng lúc ấy, một giọng nói mát lạnh, dễ nghe vang lên:

“Chị...”

Vân Vũ và Tô Cảnh Trần đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân hình cao gầy của Thẩm Hoài đang đứng ở góc hành lang, ánh mắt nhìn về phía hai người.

Thấy hai người đứng gần nhau như thế, tay Thẩm Hoài siết lại một chút mà không ai để ý.

Trên mặt cậu vẫn giữ nụ cười dịu dàng quen thuộc, ánh mắt chuyển sang Vân Vũ:

“Chúng ta nên về rồi.”

“Ừm.”

Vân Vũ vội vàng gật đầu, nhanh chóng bước về phía Thẩm Hoài. Phía sau, Tô Cảnh Trần cũng đi theo vài bước.

“Có thể cho tớ đi cùng một đoạn được không?”

Tô Cảnh Trần nhìn Vân Vũ hỏi, nhưng cô lại không biết nên đồng ý hay từ chối, đành quay sang nhìn Thẩm Hoài như cầu cứu.

Trên mặt Thẩm Hoài vẫn là nụ cười dịu dàng, cậu đẩy nhẹ gọng kính, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện một tia lạnh lẽo khó nhận ra.

“Cảnh Trần, tớ nhớ là mỗi ngày tài xế nhà cậu đều đến đón sớm mà, hơn nữa nhà cậu và nhà bọn tớ hình như còn ở hướng ngược lại.”

Giọng Thẩm Hoài nhẹ nhàng, ngữ khí cũng vô cùng lịch sự, nhưng lại khiến Tô Cảnh Trần thoáng sững người.

Cậu chỉ là muốn được ở cạnh Vân Vũ thêm một chút, biết đâu cô nhìn cậu nhiều hơn sẽ lại thích cậu thêm lần nữa...

Bất đắc dĩ, cậu đành dừng bước, khẽ nói lời tạm biệt:

“Vậy... mai gặp nhé.”

Vân Vũ mỉm cười với Tô Cảnh Trần, ánh mắt trong veo như nước, rất xinh đẹp.

“Ừm, mai gặp.”

Cô không hề nhận ra trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt Thẩm Hoài chợt trở nên lạnh đi.

Chỉ là, cậu giấu rất khéo. Khi Vân Vũ quay sang nhìn thì gương mặt cậu đã trở lại với dáng vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng như mọi khi – một cậu em trai đáng tin cậy.

Sau lưng vẫn luôn âm thầm dậy sóng, chỉ bởi vì Vân Vũ cười với một người con trai khác ngoài cậu ra.

Cho đến khi hai người về đến nhà, tâm trạng Thẩm Hoài vẫn không khá lên được. Vân Vũ nhanh chóng nhận ra, liền quay sang quan tâm:

“A Hoài, em sao vậy? Không vui à?”

“Chị à, những lời chị nói với Cảnh Trần... em đều nghe thấy hết.”

Thẩm Hoài cố tình tỏ ra lưỡng lự, như thể đang giấu điều gì đó. Quả nhiên, gương mặt Vân Vũ bỗng trở nên hơi lúng túng, lộ rõ vài phần bối rối.

“Chị thật sự thích Cảnh Trần sao?”

“Cái này... Lúc mới chuyển trường đến đây, chị chỉ là thấy cậu ấy trông khá đẹp trai thôi.”

Giọng Vân Vũ nhẹ nhàng, mềm mại. Trên gương mặt trắng hồng ấy thoáng hiện lên chút thẹn thùng, sắc đỏ lan nhẹ như áng mây chiều nơi cuối trời.

Đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn nuốt trọn.

Ánh mắt Thẩm Hoài khẽ nheo lại, nơi đáy mắt ánh lên một tia cười lạnh, nhưng bề ngoài vẫn là gương mặt dịu dàng pha chút buồn bã như cũ.

“Vậy... em xấu lắm sao? Chị không thích em à?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play