Tác giả Ngu Uyển Uyển
Hôm nay học viện vẫn như mọi khi, chỉ khác là lúc An Hân bước vào lớp, có không ít người nhìn cô bằng ánh mắt đánh giá không mấy thân thiện.
Dù sao thì chuyện xảy ra ở buổi vũ hội hôm qua, bọn họ đều có mặt nên ai cũng biết rõ.
An Hân bị bao ánh mắt dồn vào, căng thẳng ngồi xuống chỗ của mình, hai tay siết chặt đầy tức giận.
Một ngày nào đó, cô sẽ bắt tất cả những người này phải trả giá đắt.
Trong mắt An Hân ánh lên sự quyết tâm, bởi vì cô nhớ rất rõ cốt truyện tiểu thuyết, tới đoạn này chính là lúc cô bắt đầu bị những người thích Tô Cảnh Trần bắt nạt.
Và khi cô bị bắt nạt, Thẩm Hoài sẽ xuất hiện để cứu cô!
An Hân nhớ lại vẻ ngoài điển trai của Thẩm Hoài hôm qua, khóe môi không kìm được mà khẽ cong lên, nở một nụ cười ngượng ngùng.
Ngồi cách đó không xa, Lâm Hiểu Hiểu thấy vẻ mặt mơ mộng kỳ lạ của An Hân thì không khỏi rùng mình.
“Cậu nhìn đi, không biết cô ta đang cười một mình cái gì nữa.”
Lâm Hiểu Hiểu ghé sát vào tai Vân Vũ thì thầm.
Vân Vũ quay đầu liếc nhìn An Hân, sau đó nghiêm túc đáp: “Ừm… chắc là nghĩ đến chuyện gì vui đó.”
Đúng lúc này, một nữ sinh gõ mạnh vào cửa lớp, thu hút sự chú ý của mọi người.
“An Hân có ở đây không? Thầy chủ nhiệm gọi cậu lên văn phòng một lát.”
Đến rồi!
Ánh mắt An Hân lóe lên vẻ phấn khích. Cô biết người này đang lừa mình, thực chất là muốn dụ cô đến cầu thang để bắt nạt.
Mà đúng lúc đó, Thẩm Hoài sẽ đi ngang qua, giống hệt như trong phim thần tượng, xuất hiện để cứu cô.
An Hân cố gắng đè nén sự mong chờ trong lòng, giả vờ tin là thật, bình tĩnh đi theo cô gái kia ra ngoài.
Quả nhiên, cốt truyện diễn ra đúng như trong tiểu thuyết. Cô gái kia là tay sai của Bạch Lộ Lộ.
Cô ta dẫn An Hân tới cầu thang, nơi Bạch Lộ Lộ cùng mấy cô bạn trang điểm lòe loẹt đã chờ sẵn. Vì chuyện xảy ra ở buổi vũ hội hôm qua, họ bắt đầu bắt nạt cô.
Khi An Hân bị một trong số đó tát liên tục ba cái, tóc cũng bị kéo rối tung lên…
Lúc này Bạch Lộ Lộ mới chậm rãi mở miệng:
“Cậu đừng tưởng hôm qua tôi không thấy gì. Rõ ràng là cậu cố tình lao vào người Cảnh Trần, sau đó lại giả vờ như không cẩn thận, định diễn trò cho ai xem chứ?”
Bạch Lộ Lộ không tự ra tay, tất cả đều do mấy người xung quanh cô ta ra mặt.
An Hân bị Bạch Lộ Lộ nói trúng tim đen, ánh mắt lảng đi một chút, nhưng sau đó lại ngẩng đầu lên, cố chấp nói:
“Tôi không hề cố ý! Muốn nghĩ sao thì tùy các người!”
“Mơ tưởng quyến rũ Tô thiếu, không biết soi gương xem mình là thứ gì à? Tô thiếu căn bản chẳng thèm để ý đến cô.”
Một cô gái đi theo Bạch Lộ Lộ cười nhạo.
Bạch Lộ Lộ cũng khẽ mỉm cười. Cô ta chỉ muốn dạy dỗ An Hân một trận, để cô về sau không dám giở mấy trò nhỏ nữa.
An Hân chật vật ngã ngồi trên đất, từ mái tóc rối tung ngẩng lên, ánh mắt đầy oán hận nhìn Bạch Lộ Lộ.
Bạch Lộ Lộ, trong tiểu thuyết cô nhớ rõ, thậm chí còn không tính là vai phụ pháo hôi!
Đúng lúc đó, ánh mắt An Hân bỗng sáng lên khi thấy một bóng người đang đi xuống từ phía sau cầu thang.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nhóm của Bạch Lộ Lộ cũng đồng loạt quay lại nhìn.
Chỉ thấy Thẩm Hoài trong bộ đồng phục học sinh đang bước xuống cầu thang. Dáng người anh thẳng tắp, chân dài, eo gọn, vai rộng, dáng đi vừa chững chạc vừa thu hút ánh nhìn.
“Thẩm... Thẩm thiếu...”
Bạch Lộ Lộ khi thấy Thẩm Hoài rõ ràng có chút mất tự nhiên, vội vàng đưa tay vén tóc, cố gắng nở nụ cười mà cô cho là đẹp nhất để gây ấn tượng.
Ánh mắt Thẩm Hoài lạnh lùng, sau đó dừng lại ở An Hân, người đang bị nhóm Bạch Lộ Lộ vây quanh.
Cô đang ngồi dưới đất, trông rất thảm hại. Má còn hằn vết đỏ, tóc tai rối bù.
An Hân phát hiện ánh mắt Thẩm Hoài nhìn đến, liền lén bấm đùi một cái, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
Cô dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía Thẩm Hoài, trong mắt mang theo chút hy vọng.
Trong tiểu thuyết, Thẩm Hoài là một chàng trai ôn nhu, lịch thiệp, còn là thiên tài piano. Dù nguyên tác không nói rõ rằng sau khi cứu cô, anh sẽ yêu cô, nhưng An Hân tin chắc Thẩm Hoài nhất định có thiện cảm với cô!
Thẩm Hoài cuối cùng cũng nhớ ra cô là ai.
Chính là người hôm qua đã đụng vào Vân Vũ.
Ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh hơn. Anh thu lại ánh nhìn, bước xuống bậc thang cuối cùng, không thèm liếc An Hân thêm một lần.
“Cứ tiếp tục đi.”
Anh chỉ để lại một câu lạnh nhạt rồi xoay người rời đi, không hề bận tâm đến ánh mắt đầy kinh ngạc của An Hân phía sau.
Sau khi Thẩm Hoài rời đi, nhóm của Bạch Lộ Lộ cũng thở phào nhẹ nhõm. Khi nãy thấy Thẩm Hoài, họ còn nghĩ anh sẽ ra mặt giúp cô gái đặc cách tuyển sinh kia.
An Hân cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, thì thầm: “Không thể nào...”
“Này! Cậu sẽ không nghĩ Thẩm thiếu sẽ giúp cậu thật đấy chứ?”
Bạch Lộ Lộ thấy vẻ mặt không cam lòng của An Hân thì không nhịn được buông lời châm chọc, mấy cô bạn đứng quanh cũng bật cười.
Trong lòng An Hân có chút hoảng loạn. Rõ ràng trong tiểu thuyết, Thẩm Hoài là người rất dịu dàng. Anh nhìn thấy cô bị bắt nạt thì làm sao có thể đứng yên?
Hơn nữa, theo cốt truyện, Thẩm Hoài chính là vì thái độ kiên cường của cô ở buổi vũ hội mới bị thu hút, nên mới nhanh chóng nhận ra cô rồi ra tay giúp đỡ cơ mà...
Nhưng... tại sao lại không giống trong truyện?
Thẩm Hoài, bản chất là người vô cùng lạnh nhạt. Mẹ mất sớm, cha thì bận rộn với việc kinh doanh gia tộc, gần như không quan tâm đến anh. Chính điều đó khiến nội tâm anh trở nên có phần vặn vẹo.
Anh hiểu rõ bản thân mình ti tiện đến mức nào hơn bất kỳ ai.
Thẩm Hoài là người có ham muốn chiếm hữu cực kỳ mạnh đối với Vân Vũ. Trong mắt anh, Vân Vũ là bảo vật chỉ thuộc về một mình anh.
Mỗi tấc da thịt của cô ấy đều phải là của anh. Anh cực kỳ ghét việc bất kỳ ai có đụng chạm thân thể với Vân Vũ ngay trước mặt mình.
Bất kể ai tổn thương Vân Vũ, dù là vô tình hay cố ý, anh đều chán ghét đến tận cùng.
An Hân nhìn nhóm Bạch Lộ Lộ tùy tiện buông lời cười nhạo, cô cắn răng, ánh mắt đầy thù hận trừng về phía Bạch Lộ Lộ.
Cảm giác đau đớn từ má truyền tới làm đầu óc cô xoay nhanh. Đột nhiên, cô nhớ đến một người, cắn chặt răng rồi nói với Bạch Lộ Lộ:
“Tôi cảm thấy... người cậu nên tìm không phải là tôi...”
*
Cùng lúc đó, tại phòng học nơi Vân Vũ đang ngồi, cả lớp như bùng nổ.
“Tô thiếu kìa!”
“Ban quốc tế ở tận khu bên kia cơ mà, sao Tô thiếu lại đến đây?”
Mọi người bàn tán rôm rả, cho đến khi thấy Tô Cảnh Trần sải bước tiến thẳng đến trước mặt Vân Vũ.
Ánh mắt cả lớp đồng loạt dồn về phía Vân Vũ.
Vân Vũ có chút mất tự nhiên, ngẩng đầu nhìn Tô Cảnh Trần. Cô nhớ lại chuyện hôm qua lúc cô vừa chủ động nói chia tay.
Trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác xấu hổ, tâm trí bắt đầu rối bời đoán xem Tô Cảnh Trần đến tìm cô làm gì.
Chẳng lẽ… anh ấy tức giận?
Vân Vũ hơi run, ấp úng mở lời: “Tô… bạn họcTô , cậu tìm tôi có... chuyện gì sao?”
Tô Cảnh Trần nhìn chằm chằm vào Vân Vũ, khiến cô càng thêm bất an.
Nhưng thực ra, điều duy nhất xuất hiện trong đầu Tô Cảnh Trần lúc này lại là...
Cô ấy đáng yêu quá đi mất, sao nói gì cũng dễ thương thế này...
Tô Cảnh Trần đút tay vào túi, giả vờ ho nhẹ một tiếng, bày ra dáng vẻ lạnh lùng, chuẩn bị mở miệng thì—
“Xin lỗi, cho hỏi bạn học Vân Vũ có ở đây không?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa khiến mọi ánh mắt lập tức bị phân tán.
Chỉ thấy Tư Dục đang đứng ở cửa lớp, còn tượng trưng gõ cửa vài cái.
“Tư thiếu!”
“Gì vậy? Có chuyện gì thế này?”
“Sao Tư thiếu cũng tới đây? Hắn... cũng tìm Vân Vũ sao?”
Lúc Tư Dục vừa bước vào, ánh mắt anh bất chợt chạm phải Tô Cảnh Trần đang đứng ngay trước bàn học của Vân Vũ, trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ không vui.
Nhưng Tư Dục chỉ mỉm cười nhẹ nhàng với Tô Cảnh Trần, sau đó thong thả bước đến ngồi xuống ghế bên trái của Vân Vũ.
“ Bạn học Vân , bây giờ cậu có rảnh không? Tôi có một việc muốn nhờ cậu giúp.”
Tư Dục cười dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng đến mức khiến người ta không tự chủ được mà mềm lòng. Đôi mắt đào hoa đầy mê hoặc kia cứ như có ma lực.
Anh hoàn toàn phớt lờ những lời bàn tán xung quanh, cũng mặc kệ ánh nhìn đầy bất mãn từ phía Tô Cảnh Trần.
“Tìm tôi giúp sao?”
Vân Vũ ngước lên, chớp chớp mắt, ngạc nhiên hỏi lại. Dường như cô nhớ rõ giữa cô và Tư Dục chưa thân thiết tới mức này.
Nhưng Tư Dục vẫn nghiêm túc gật đầu. Nhìn vẻ mặt anh lúc ấy, đúng là có chuyện nghiêm túc muốn nhờ.
“Cài này..…”
Vân Vũ còn chưa kịp nói xong, tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, cắt ngang lời cô.
Cả lớp lại một phen xôn xao.
Người đứng ở cửa lần này là Quý Minh Hiên. Anh vẫn mặc nguyên đồng phục bóng rổ, tay ôm trái bóng, cả người toát ra khí chất mạnh mẽ, thu hút mọi ánh nhìn.
Đôi mắt sáng lấp lánh của anh quét một vòng khắp phòng, nhanh chóng nhìn thấy Tô Cảnh Trần và Tư Dục đang đứng ở đó, nhưng lại không thấy Vân Vũ.
Thực ra, Vân Vũ chỉ vừa khéo bị cả hai người kia đứng chắn mất.
Quý Minh Hiên quay sang hỏi cô bạn nữ gần nhất:
“Chào cậu, tớ tìm người.”
Cô nữ sinh vừa nhìn thấy khuôn mặt điển trai ở khoảng cách gần như vậy, mặt liền đỏ bừng, ngập ngừng hỏi: “Cậu... cậu tìm Vân Vũ phải không?”
“Sao cậu biết?”
“À... tại vì… họ cũng đều đến tìm Vân Vũ…”
Cô gái ấy dè dặt chỉ tay về phía Tô Cảnh Trần và Tư Dục.
Chẳng mấy chốc, ba người bọn họ cùng vây quanh bên cạnh Vân Vũ—phía trước là Tô Cảnh Trần, bên trái là Tư Dục, bên phải là Quý Minh Hiên.
Còn bốn phía xung quanh, vô số ánh mắt tò mò, thích hóng chuyện đều đồng loạt đổ dồn về phía họ.
Vân Vũ lập tức cảm thấy như ngồi trên đống lửa, như đứng trên thảm than, vô cùng lúng túng.
Còn Lâm Hiểu Hiểu thì khỏi nói, vẻ mặt cực kỳ phấn khích nhìn cảnh tượng ba đại nam thần vây quanh Vân Vũ.
Trong đầu cô ấy lập tức nhớ tới đủ thứ “tài liệu màu vàng” từng đọc qua, không khỏi bổ não ra toàn những tình huống cần che mờ màn hình.
Chỉ ba người thôi mà, chẳng là gì cả! Cô tin Vân Vũ chắc chắn không phải loại dễ lung lay!