Tác giả Ngu Uyển Uyển
Thẩm Hoài bước đến, bước chân không nhẹ cũng chẳng nặng.
Phòng tuy rộng, nhưng chỉ có một chiếc đèn đầu giường còn sáng, vẫn đủ để Thẩm Hoài nhìn rõ mọi thứ.
Cậu biết Vân Vũ sợ bóng tối, nên buổi tối đi ngủ cô luôn để lại một ngọn đèn, không tắt hết.
Cậu chưa vội đến chỗ Vân Vũ mà bước tới bên cạnh bàn của cô, sau đó đưa tay vào ngăn kéo tìm kiếm gì đó.
Động tác tìm đồ của cậu không hề che giấu, dường như hoàn toàn không lo Vân Vũ sẽ bị đánh thức.
Mà đúng là cô cũng sẽ không tỉnh lại, tác dụng của thuốc vẫn đủ kéo dài đến tận sáng hôm sau.
Cuối cùng, Thẩm Hoài lật trong chồng thư lên tìm được thứ mình cần.
“Tìm thấy rồi…”
Giọng cậu mang theo chút vui vẻ, ngón tay thon dài đang cầm một phong thư tình màu hồng nhạt.
Thẩm Hoài không mở thư ra đọc nội dung bên trong, mà lập tức xé nó đi.
Tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh. Chỉ vài giây, bức thư đã bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Lúc này, trên mặt Thẩm Hoài mới lộ ra nụ cười hài lòng. Cậu cẩn thận vo hết những mảnh giấy lại, nhét vào túi áo mình.
Phòng khi mảnh giấy rơi ra sẽ bị Vân Vũ phát hiện.
Mọi thứ xong xuôi, lúc này cậu mới bình thản ngồi xuống bên mép giường.
Tư thế ngủ của cô không ngoan chút nào, chiếc chăn mềm chỉ còn một góc hờ hững đắp trên bụng.
Ánh đèn đầu giường chiếu lên khuôn mặt xinh xắn của cô. Mái tóc đen nhánh rũ xuống cổ, màu tóc đen đối lập rõ rệt với làn da trắng ngần nổi bật.
Đôi mắt Thẩm Hoài sâu thẳm, rút bỏ hết vẻ thẹn thùng và dịu dàng ban ngày, giờ đây như một con sói đang ngủ đông giữa màn đêm.
Hắn cảm thấy cả người khô nóng đến lợi hại, vội vàng vươn tay vuốt ve gương mặt trắng nõn của Vân Vũ.
Khi vuốt ve gương mặt cô, cảm giác khô nóng mới giảm đi một chút.
Từ khi gặp Vân Vũ hắn mới phát hiện mình bị mắc chứng khát da thịt, nhưng chỉ đối với cô mà thôi.
Chỉ có da thịt kề cận, mới có thể giúp hắn không khó chịu như vậy nữa.
Hắn không chỉ dừng lại ở việc vuốt ve gương mặt cô, mà còn từ chóp mũi tinh xảo đi xuống vuốt ve cánh môi mềm mại kia.
“ Chị, em đã xé thư tình của chị rồi.”
Thẩm Hoài cười nói, dùng ngón tay cái vuốt ve đôi môi mềm mại của cô.
Đôi mắt hắn thâm trầm, ngay sau đó liền tăng thêm lực đạo ở lòng bàn tay, đem đầu ngón tay đẩy mạnh vào nơi mềm mại ướt át kia.
Trong cơn hôm mê, Vân Vũ theo bản năng buông lỏng môi và răng, khiến đầu ngón tay hắn không chút kiêng dè mà xâm nhập vào.
Thẩm Hoài nghĩ đến chuyện giữa cô và Tô Cảnh Trần, hắn biết rõ cô đã tỏ tình với hắn, vậy mà Tô Cảnh Trần cư nhiên cùng cô ở bên nhau.
Cũng may là bây giờ đã chia tay.
“Chị gái ngoan….”
Thẩm Hoài mang theo ý cười nói, đôi mắt đen nhánh mang theo chiếm hữu cùng dục vọng nồng đậm.
Hắn không nỡ rút ngón tay đã ướt dầm dề về, cúi đầu thưởng cho đôi môi ướt át kia một nụ hôn.
Hô hấp trở lên dồn dập, hắn quyến luyến mà gia tăng nụ hôn, ngay sau đó mới ngẩng đầu lên thân mật nhìn vào gương mặt của Vân Vũ.
“Em thích chị như vậy, sao chị lại thích Tô Cảnh Trần, hửm?”
Giọng hắn khàn khàn âm cuối mang theo từ tính, chỉ tiếc rằng Vân Vũ đang nhắm mắt ngủ say, chẳng thể nghe thấy tiếng nói vừa động tình vừa dễ nghe ấy.
“Nhưng mà chị vẫn là thích em nhất, đúng không?”
“Chị là của một mình em, em sẽ không cho bất kì kẻ nào cướp đi chị…”
Hắn lầm bầm nói, rồi lại cúi đầu cọ cọ vào chiếc cổ trắng nõn, yếu ớt của Vân Vũ, hít lấy hương thơm trên người cô, cảm nhận làn da mềm mại, thơm ngọt kia.
Hắn không nhịn được khẽ thở dài đầy thỏa mãn, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia mất mát.
Chỉ tiếc rằng hiện tại hắn chỉ có thể làm vậy khi Vân Vũ chưa tỉnh táo.
Hắn thật sự rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của Vân Vũ khi phát hiện ra bí mật của hắn...
Cô sẽ phát hiện mỗi lần mình tắm, hắn đều có mặt ở đó, đứng phía sau tấm gương, vừa nhìn cô vừa âm thầm giải tỏa ngọn lửa trong người.
Cô sẽ phát hiện trong phòng cô còn cả gắn camera, bất kể cô làm gì, hắn đều có thể thấy được.
Cô còn sẽ phát hiện hắn luôn muốn giấu cô đi, mỗi ngày chỉ cho mình hắn được nhìn thấy, chỉ cho mình hắn được gần gũi, được ôm lấy...
Như vậy nhất định sẽ rất thú vị……
*
Buổi sáng, Vân Vũ bị tiếng gõ cửa của thím Vương đánh thức.
“Tiểu thư, phu nhân bảo tôi lên gọi cô xuống ăn sáng!”
Vân Vũ dụi mắt, dần dần tỉnh táo lại, rồi cất giọng trả lời thím Vương ngoài cửa:
“Cháu xuống ngay ạ.”
Nghe tiếng bước chân thím Vương mỗi lúc một xa, Vân Vũ lập tức ngồi dậy, ý thức cũng dần rõ ràng hơn.
Lúc này cô mới phát hiện mình đang mặc một chiếc váy ngủ bằng vải cotton màu trắng, không biết đã bị kéo lên đến tận bụng từ khi nào.
Cô vội vàng kéo váy xuống, đoán là do mình cựa quậy khi ngủ nên mới thành ra như vậy.
Đợi thay xong đồng phục của trường, Vân Vũ xuống lầu thì thấy ba dượng đã đi công tác về, đang ngồi ở bàn ăn cười nói với mẹ cô.
Ba dượng cũng vừa lúc thấy Vân Vũ bước xuống từ cầu thang, gương mặt ông nở nụ cười hiền hậu và thân thiện.
“Tiểu Vũ dậy rồi à, mau lại đây ăn sáng nào.”
Ba dượng là một tổng giám đốc dày dạn thương trường, nhìn qua nghiêm nghị, quyết đoán.
Nhưng thực ra ông rất quan tâm đến mẹ con cô. Ông sợ Vân Vũ không thích mình là ba kế, nên lúc nào cũng cố gắng đối xử tốt với cô.
Khi Vân Vũ bước tới bàn ăn mới thấy Thẩm Hoài đang ngồi đối diện ba dượng và mẹ.
Giống như mọi lần, Vân Vũ ngồi vào chỗ bên cạnh Thẩm Hoài. Trên chiếc đĩa sứ trắng trước mặt cô bất ngờ có thêm hai miếng bánh nướng phun kem.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, thì ra là Thẩm Hoài đưa qua.
“Tối qua chị chẳng ăn gì mấy, sáng nay chắc đói rồi, ăn nhiều một chút đi.”
Tối hôm qua sau khi từ vũ hội về, Vân Vũ chỉ uống một ly sữa. Bây giờ nghe Thẩm Hoài nói vậy, cô cũng thấy hơi đói bụng thật.
Chỉ là cô không ngờ Thẩm Hoài lại đưa đúng loại bánh có phủ một lớp mứt trái cây — món cô thích nhất.
Không nghĩ ngợi nhiều, Vân Vũ mỉm cười cảm ơn Thẩm Hoài, sau đó cầm miếng bánh, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Thẩm Hoài thong thả lau khóe miệng, lặng lẽ nhìn Vân Vũ ăn, không nói một lời.
Đôi mắt dài của cậu ánh lên nụ cười kín đáo, chăm chú nhìn lớp mứt đỏ bám trên đôi môi hồng mịn của cô.
Ngay sau đó, cậu còn tận mắt thấy cô đưa đầu lưỡi hồng hồng ra liếm sạch phần mứt còn sót lại.
Thẩm Hoài âm thầm thưởng thức “cảnh đẹp” ấy, yết hầu khẽ động khi ánh mắt chạm đến đầu lưỡi phớt hồng ẩn hiện của cô.
Cơn nghiện da thịt của hắn lại bắt đầu tái phát.
Ba dượng và mẹ kế vẫn đang trò chuyện, không để ý đến Thẩm Hoài bên này. Hắn giả vờ duỗi tay lấy cốc nước, che giấu sự bồn chồn đang dâng lên trong lòng.
Lúc đó, tay hắn vô tình lướt nhẹ qua mu bàn tay Vân Vũ. Cô hoàn toàn không nhận ra điều gì khác lạ, chỉ nghĩ là hắn vô tình chạm phải.
Thẩm Hoài cầm lấy cốc, đưa lên môi uống nước, nhưng tâm trí lại tràn ngập cảm giác trơn mềm, mịn màng trên làn da vừa chạm vào.
Chỉ là... như vậy vẫn chưa đủ.
Ánh mắt hắn thoáng qua một tia thất vọng. Hắn ngày càng không thể hài lòng chỉ với những lần va chạm nhỏ như vậy nữa.
Đúng lúc đó, ba dượng lên tiếng:
“Tiểu Hoài này, mấy ngày nữa ba định cùng mẹ con đi du lịch nước ngoài. Con là con trai trong nhà, đến lúc đó nhớ chăm sóc chị con cẩn thận, nghe chưa?”
Ba dượng và mẹ mới kết hôn được hai tháng. Ban đầu có dự định đi tuần trăng mật, nhưng do ba phải đi công tác liên tục nên kế hoạch bị trì hoãn.
Giờ vừa hay công ty không quá bận, ông liền muốn đưa mẹ đi du lịch để bù lại khoảng thời gian hai người bên nhau.
Mẹ vội nói xen vào: “Chăm với sóc gì chứ, Tiểu Vũ cũng lớn rồi mà, không sao đâu…”
Bà lén liếc mắt ra hiệu cho ba dượng, sợ ông nói vậy khiến Thẩm Hoài thấy khó chịu.
Ai ngờ ông lại làm mặt nghiêm, quay sang nhìn Thẩm Hoài với vẻ nghiêm khắc:
“Thằng nhóc kia, nếu ba không có ở nhà mà con dám làm khó dễ Tiểu Vũ, ba sẽ lập tức bay về ‘dạy dỗ’ con đấy.”
Không ngờ Thẩm Hoài chẳng hề lộ vẻ khó chịu, ngược lại còn mỉm cười ôn hòa:
“Ba cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt.”
Nghe vậy, sắc mặt ba dượng dịu xuống hẳn. Thấy Thẩm Hoài đối xử với Vân Vũ tử tế như thế, ông cũng yên tâm phần nào.
Còn Vân Vũ, từ đầu đến cuối hoàn toàn không chú ý đến cuộc nói chuyện của họ. Trong lòng cô giờ chỉ toàn nghĩ đến chuyện hôm qua bị cưỡng hôn tại vũ hội, đến ăn sáng cũng không yên.
Cô cứ mãi nghi ngờ người đó là Tô Cảnh Trần, bởi vì nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có anh ta.
Ngay cả ly nước hôm qua do Thẩm Hoài đưa cho, cô cũng không để tâm tới.
Khóe môi Thẩm Hoài vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, tay đẩy nhẹ gọng kính đang trượt xuống. Sau lớp kính, ánh mắt hắn giấu kín sự sắc bén và nham hiểm.
Người cha yêu quý của hắn không cần phải lo.
Hắn nhất định sẽ chăm sóc “chị gái” thật tốt.
Loại chăm sóc... đến tận trên giường.