Tác giả Ngu Uyển Uyển 

Về đến Thẩm gia, Vân Vũ đã mệt rã rời. Cô đổ người xuống chiếc giường lớn mềm mại, đá đôi giày cao gót ra một bên.

Trên người cô vẫn còn mặc chiếc váy trắng đơn giản, là bộ lễ phục nhỏ dùng đi vũ hội. Lúc rời đi vội quá nên cô chưa kịp thay ra.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu Vân Vũ lại hiện lên cảnh tượng khi bị cưỡng hôn trong bóng tối đen đặc lúc đó.

Cô lập tức mở mắt, mặt hơi nóng lên, bực bội giơ nắm tay nhỏ lên vẫy vẫy với trần nhà.

"Nhất định mình phải tìm ra rốt cuộc là ai..."

Vân Vũ lẩm bẩm một mình. Tham gia một buổi tiệc thôi mà khiến cô kiệt sức, nằm nghỉ ngơi trên giường lớn một lúc rồi cô bước vào phòng tắm.

Cô bỏ qua chiếc gương lớn treo tường trong phòng tắm, tay vòng ra sau lưng, nhẹ nhàng kéo khóa váy xuống.

Sau đó, cô hơi cúi người, từ từ cởi chiếc váy ra.

Phòng của Vân Vũ và phòng của Thẩm Hoài nối liền nhau, ngay sau bức tường gương trong phòng tắm của cô chính là phòng tắm bên phía Thẩm Hoài.

Lúc này, cậu đang đứng trước gương, ánh mắt chăm chú dán chặt vào hình ảnh phản chiếu trong đó.

Trong gương hiện lên cảnh tượng Vân Vũ đang cởi đồ!

Cô hơi cong lưng, nhấc chân, kéo chiếc váy khỏi người. Khi đứng thẳng lại, vóc dáng quyến rũ của cô mới dần hiện rõ.

Làn da toàn thân trắng như tuyết, mềm mại, đôi chân dài thon gọn khiến người ta không thể rời mắt. Phần thân dưới được che bởi một lớp vải mỏng màu trắng phấn, càng khiến cảnh tượng thêm mờ ảo.

Nhìn lên trên là vòng eo nhỏ nhắn, tiếp đến là vòng một đầy đặn được nâng đỡ bởi áo lót cùng màu, càng làm nổi bật sự hấp dẫn khó cưỡng.

Người trong gương không thấy được cậu, chỉ có thể nhìn thấy thân hình của chính mình phản chiếu trong gương.

Dù đã nhiều lần tắm rửa trước chiếc gương đó, nhưng trong lòng Vân Vũ vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng.

Chỉ là hôm nay cô mang giày cao gót suốt cả đêm, thật sự đã quá mệt mỏi nên cũng chẳng còn để tâm đến điều gì khác.

Ngay sau đó, cô đưa tay ra, nhanh chóng cởi bỏ lớp vải mỏng manh còn sót lại trên người.

Hơi thở của Thẩm Hoài khựng lại, đôi mắt đẹp sau cặp kính gọng vàng ánh lên vẻ chiếm hữu rõ rệt.

Trong gương, Vân Vũ vẫn không hề phát hiện phía sau tấm kính kia có một người đang âm thầm dõi theo. Cô chân trần bước trên nền gạch men bóng loáng, rồi mở vòi sen, bắt đầu tắm.

Toàn bộ khung cảnh ấy không sót chút nào rơi trọn vào mắt Thẩm Hoài.

Hơi thở của cậu dường như gấp gáp hơn. Nhìn Vân Vũ trong gương hoàn toàn không hay biết gì, trên gương mặt cậu thấp thoáng nụ cười đầy thỏa mãn.

Trong phòng tắm yên tĩnh, vang lên âm thanh khóa quần tây bị kéo xuống.

Đôi mắt đẹp đến kỳ lạ của Thẩm Hoài không chớp lấy một lần, dán chặt vào Vân Vũ đang tắm phía bên kia. Hơi thở của cậu trở nên dồn dập, bàn tay cũng không dừng lại.

Tấm gương trong phòng tắm của Vân Vũ là do Thẩm Hoài cố tình lắp đặt. Nhìn từ phía cô chỉ là một tấm kính bình thường, không hề có điểm gì đặc biệt.

Nhưng ở phía Thẩm Hoài, tấm kính ấy lại là một chiều có thể thấy rõ từng cử động của Vân Vũ. Cậu còn cố ý làm thêm lớp cách âm, bên này có thế nào đi nữa, bên cô tuyệt đối không nghe được gì.

Làn da trắng bệch của Thẩm Hoài bắt đầu ửng lên sắc hồng mờ nhạt.

Cậu không chút do dự, đứng ngay trước tấm kính, ánh mắt đỏ rực gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.

Thẩm Hoài thực sự rất tận hưởng cảm giác này.

Đặc biệt là lúc Vân Vũ nhìn vào gương, đúng lúc ánh mắt cô hướng về phía cậu đang đứng, tuy cậu biết rõ cô không thể thấy được mình.

Nhưng trong lòng Thẩm Hoài vẫn dấy lên một cơn kích động khó tả, cứ như thể cô thực sự đã phát hiện ra cậu đang nhìn trộm.

"Chị..."

Giọng cậu khàn đặc, đè nén thấp xuống như thì thầm. Trong phòng tắm chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của cậu vang vọng.

Rất lâu sau, mới nghe thấy một tiếng rên nhẹ phát ra từ cổ họng Thẩm Hoài, đúng lúc Vân Vũ cũng vừa tắm xong. Cô đứng trước gương, quấn khăn tắm quanh người rồi bước ra ngoài.

Thẩm Hoài vẫn đứng yên tại chỗ, thở dốc, đến khi nhịp thở dần ổn định lại, cậu liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt không giấu nổi khát khao.

Cậu muốn chạm vào làn da của Vân Vũ, trong lòng trào dâng lên ham muốn mãnh liệt.

Cậu muốn ôm lấy cô, giữ lấy thân thể cô, muốn thấy vẻ mặt cô khi bị mình làm cho sợ hãi đến luống cuống tay chân.

Nhưng... cậu vẫn phải chờ thêm một chút nữa...

*

Vân Vũ từ phòng tắm bước ra, sau khi tắm xong cô mới cảm thấy cơ thể như được hồi sinh, liền bưng cốc nước đã nguội trên bàn uống một ngụm.

Lúc đặt lại chiếc ly, cô vô tình liếc thấy chiếc áo vest đen bị mình vứt trên giường khi nãy.

“Vừa nãy quên đưa lại cho A Hoài rồi…”

Vân Vũ lầm bầm, cầm chiếc áo vest lên. Khi về phòng, do đi giày cao gót quá lâu khiến chân đau nhức, cô quên mất phải trả áo khoác cho Thẩm Hoài.

Cô nhẹ nhàng gấp gọn chiếc áo, đặt vào mép giường, định lát nữa thay quần áo xong sẽ đem trả cho cậu.

Ngay sau đó, cô xoay người lấy bộ đồ ngủ trong tủ ra, vừa định tháo khăn tắm đang quấn trước ngực thì—

Chợt có tiếng gõ cửa hai lần.

“Chị, là em.”

“Vào đi.”

Nghe giọng là Thẩm Hoài, Vân Vũ không nghĩ nhiều, liền lên tiếng cho cậu vào.

Giây tiếp theo, Thẩm Hoài đẩy cửa bước vào. Cô vốn không có thói quen khóa cửa, nên cậu cũng chẳng cần chìa khóa.

Cậu vẫn mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng, cúc áo cổ mở ra một nút, lộ mơ hồ phần xương quai xanh.

Trên tay cậu là một ly sữa ấm.

“Chị, sữa em hâm nóng giúp chị rồi.”

Thẩm Hoài mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt dừng lại trên người Vân Vũ một chút, tay đẩy nhẹ gọng kính, khó kiềm chế xúc động mà khẽ liếm môi.

Trên người cô chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm dài đến đầu gối, để lộ bờ vai trắng mịn, cánh tay thon nhỏ và làn da mượt mà.

Có lẽ vì mới tắm xong nên gò má còn ửng đỏ, mái tóc đen búi gọn thành búi nhỏ, phần mái vẫn còn vương hơi ướt.

“Lần sau để chị tự làm là được rồi, làm phiền em mãi thế này chị ngại lắm.”

Vân Vũ ngượng ngùng nói. Mấy ngày nay đều là Thẩm Hoài tự tay hâm sữa rồi đem lên cho cô, cô bắt đầu cảm thấy áy náy.

Ánh mắt Thẩm Hoài bỗng tối đi một chút, cậu ngước lên nhìn Vân Vũ, trong mắt mang theo nét u buồn khó tả.

“Chị… chị có phải là… không thích em không? Cho nên mới không muốn em giúp mấy việc này…”

Nhìn ánh mắt buồn buồn và ánh nhìn có phần thất vọng của Thẩm Hoài, Vân Vũ không ngờ cậu lại hiểu lầm rằng mình ghét bỏ cậu.

“Không có mà!”  Vân Vũ vội vàng giải thích nói:  “Sao chị có thể ghét em được, chị chỉ sợ mỗi ngày em cứ mang sữa lên như thế thì… phiền em thôi.”

Ánh mắt Thẩm Hoài dường như khôi phục lại một chút ánh sáng, đôi mắt ấy mang theo ý cười nhẹ ngượng ngùng, chẳng che giấu được sự vui vẻ.

“Em không thấy phiền đâu. Về sau ngày nào em cũng mang sữa lên cho chị.”

“Vậy được rồi.”

Vân Vũ không phát hiện điều gì khác thường, chỉ cười gật đầu.

Thẩm Hoài cũng không nán lại lâu trong phòng cô. Sau khi đặt ly sữa còn ấm lên bàn, cậu cầm lấy áo vest của mình mà cô đã gấp gọn để trên giường, rồi rời khỏi phòng.

Chờ đến khi Thẩm Hoài đi khỏi, Vân Vũ mới chợt nhận ra... lúc cậu vào phòng, mình vẫn chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm mỏng manh.

Gương mặt cô bất giác đỏ bừng. Vội vã thay bộ váy ngủ, cô vừa nhấp một ngụm sữa ngọt dịu, vừa tự trấn an mình.

“Không sao đâu… Thẩm Hoài là em trai mình mà…”

Có lẽ do quá mệt, Vân Vũ cảm thấy buồn ngủ đến lạ. Sau khi rửa mặt, cô nhanh chóng chui vào chăn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ đầu giường mờ mờ sáng, rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Một lúc sau, cũng đã thay đồ thoải mái, Thẩm Hoài từ phòng tắm bước ra. Cậu thuần thục mở máy tính, click mở thiết bị theo dõi quen thuộc.

Khi thấy Vân Vũ đã ngủ say trên giường, cậu mới thong thả lau khô mái tóc còn ướt.

Đêm đã về khuya, cả biệt thự yên ắng. Bố mẹ đi công tác, quản gia và người giúp việc cũng đều đã nghỉ sớm.

Một bóng người quen thuộc… chậm rãi mở cửa phòng Vân Vũ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play