Tác giả Ngu Uyển Uyển 

 

Lâm Hiểu Hiểu lúc này vội vàng chạy chậm tới bên cạnh Vân Vũ, trên tay vẫn còn cầm chiếc bánh kem nhỏ chưa ăn hết.

“Vừa rồi tự nhiên tối đen như mực, làm tớ sợ muốn chết.”

Lâm Hiểu Hiểu vỗ ngực, vẫn còn chút sợ hãi, nói. Vừa nãy cô cầm bánh kem định quay lại tìm Vân Vũ.

Kết quả, “bụp” một cái, bóng tối phủ xuống, cái gì cũng không nhìn thấy. Cô đành phải đứng yên một chỗ, chờ đến khi đèn sáng lại mới dám đi tiếp.

“A!”

Một tiếng hét vội vàng của một cô gái vang lên, cùng với tiếng ly thủy tinh rơi vỡ loảng xoảng trên mặt đất.

Vân Vũ ngẩng đầu nhìn về phía trước. Chỉ thấy cô phục vụ vừa đụng phải mình khi nãy đang đứng trước mặt Tô Cảnh Trần.

Sắc mặt Tô Cảnh Trần trầm xuống, bộ vest trắng trên người bị champagne làm ướt một mảng lớn, để lại vết loang rõ rệt.

Dưới chân anh là những mảnh ly champagne vỡ vụn nằm rải rác trên sàn.

Mọi người trong buổi tiệc đều đồng loạt ngừng trò chuyện, xúm lại xem.

“Xin... xin lỗi Tô thiếu! Là tôi không cầm chắc, lỡ tay làm đổ champagne.”

An Hân cúi đầu, đứng trước mặt Tô Cảnh Trần vội vàng giải thích.

Thế nhưng, đôi mắt cô khi cúi xuống lại lộ ra một tia đắc ý khó nhận ra.

Vừa nãy khi bưng champagne tới, cô đã cố ý ngắm đúng hướng Tô Cảnh Trần, giả vờ lỡ tay rồi hắt thẳng rượu vào người anh.

Bởi vì theo cốt truyện gốc của tiểu thuyết, lần đầu tiên cô và Tô Cảnh Trần gặp nhau chính là như vậy.

Lâm Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn An Hân một cái, sau đó không vui nói với Vân Vũ:

“Lại là cô ta. Lúc trước thì ‘vô tình’ đụng phải cậu, bây giờ lại ‘vô tình’ làm đổ rượu. Làm việc cẩu thả như vậy thì sao được vào làm phục vụ chứ?”

Tuy giọng Lâm Hiểu Hiểu không lớn, nhưng vừa đủ để mọi người xung quanh đều nghe thấy.

Một vài người bắt đầu nhìn An Hân với ánh mắt khác lạ.

Thẩm Hoài khẽ cau mày, vội vàng quay sang hỏi Vân Vũ: “Cô ta đụng trúng chị thật à? Có đau không? Có bị thương chỗ nào không?”

Vân Vũ nhìn Thẩm Hoài, ánh mắt thoáng chốc trở nên ngẩn ngơ. Ban đầu cậu ấy còn dịu dàng, nhưng khi nghe nói cô bị người khác va phải, ánh mắt lập tức tối sầm lại.

Thẩm Hoài nhanh chóng nhận ra phản ứng của mình, sắc mặt cũng dịu xuống, trở lại ánh nhìn dịu dàng mà Vân Vũ quen thuộc.

Anh hơi ấm ức nhìn cô, nói nhỏ:
“Em chỉ là lo cho chị thôi mà…”

“Chị đâu có yếu ớt đến mức đó. Thật sự không sao cả.”

Lúc này Vân Vũ mới nở nụ cười nhẹ, Thẩm Hoài cũng yên tâm cười theo.

An Hân siết chặt hai tay, làm bộ áy náy ngẩng đầu lên.

“Tô thiếu, là tôi bất cẩn làm bẩn quần áo của anh, thật sự xin lỗi.”

Vừa nói, An Hân vừa cầm khăn giấy định lau vết rượu trên bộ vest của Tô Cảnh Trần.

Nhưng anh chỉ lạnh lùng né sang một bên, cau mày khó chịu. Ngay sau đó, anh cởi áo khoác ngoài ra ném sang bên cạnh, may là bên trong vẫn còn áo sơ mi sạch sẽ.

“Kia chẳng phải là học sinh đặc cách mới chuyển tới sao?”

Có người trong đám đông nhận ra thân phận của An Hân. Cô âm thầm siết chặt tay, cố gắng kiềm chế tức giận.

Ngay sau đó, cô bước lên hai bước, ngẩng đầu nhìn thẳng Tô Cảnh Trần:

“Bộ quần áo này, tôi sẽ đền cho anh.”

“Vest của Tô thiếu đều là hàng đặt may thủ công cao cấp từ Paris, một học sinh đặc cách như cô đền nổi sao?”

Người lên tiếng chính là Bạch Lộ Lộ — hoa khôi từng tỏ tình với Tô Cảnh Trần nhưng bị từ chối. Cô ta mặc một chiếc đầm dạ hội đen, ánh mắt đầy khinh thường nhìn An Hân.

Vừa dứt lời, mấy nữ sinh bên cạnh cô ta liền cười phụ họa.

Tô Cảnh Trần vốn đã không vui vì vừa chia tay, giờ sắc mặt lại càng u ám đến mức khiến người khác không dám lại gần.

Nếu là trước đây, chắc chắn anh ta đã nổi giận rồi. Tính cách của Tô Cảnh Trần xưa nay vốn không tốt, bằng không cũng chẳng có biệt danh “Giáo bá”.

Nhưng khi nhìn thấy Vân Vũ, Tô Cảnh Trần lại cố kiềm chế. Anh sợ làm cô hoảng, càng sợ cô sẽ nghĩ mình là kẻ nóng nảy, thô lỗ.

Tư Dục là người hiểu Tô Cảnh Trần nhất. Anh nhìn ra ngay rằng Cảnh Trần đang cố nhẫn nhịn, nên liền lên tiếng hòa giải bằng giọng điệu nhẹ nhàng:

“Được rồi, không cần đền. Hôm nay là tiệc chào đón tân sinh viên, làm mọi người mất hứng thì không hay.”

An Hân nhìn Bạch Lộ Lộ, trong ánh mắt lóe lên chút không vui, nhưng rồi cô lại nhớ đến cốt truyện trong nguyên tác tiểu thuyết.

Ngay sau đó, cô xoay người lại, ánh mắt kiên định, từng câu từng chữ đều hướng về Tô Cảnh Trần:

“Nếu là tôi làm bẩn quần áo anh, bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ cố gắng để trả lại.”

An Hân giả vờ mạnh mẽ, mắt đỏ hoe như thể bị những lời châm chọc xung quanh làm tổn thương.

“Tôi sẽ dùng chính sức mình để đền bù. Tôi không thấy cách sống đó thua kém bất kỳ ai ở đây.”

“Các người có tiền, nhưng chẳng phải đều dựa vào cha mẹ hay người thân hay sao? Chỉ biết dựa vào gia thế, có gì đáng tự hào?”

“Tôi sẽ không cúi đầu trước những người như các người!”

Không gian trong buổi tiệc im phăng phắc. Tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn An Hân.

An Hân nói xong liền cảm thấy chính mình vô cùng ngầu. Cô thậm chí còn bị bản thân làm cho cảm động.

Cô đã hoàn toàn quên mất chính mình là người cố ý làm bẩn vest của Tô Cảnh Trần.

Ánh mắt An Hân nhìn Tô Cảnh Trần tràn đầy chờ mong và hưng phấn.

Dựa theo kịch bản trong tiểu thuyết, lúc này Tô Cảnh Trần chắc chắn sẽ bị sự kiên cường của cô hấp dẫn.

Nhưng đúng lúc An Hân tưởng mình đã thành công, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Tô Cảnh Trần lại càng trở nên khó chịu hơn. Anh cau mày hỏi đầy bực bội:

“Cô có phải đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi không?”

An Hân: ???

Quý Minh Hiên không nhịn được bật cười, vừa cười vừa vỗ vai Tô Cảnh Trần, giơ ngón cái khen:

“Cậu đúng là nói trúng tim đen luôn đó.”

Tư Dục cũng bước lên trước một bước, giọng điệu nhẹ nhàng:

“Vừa rồi tôi đã nói không truy cứu nữa, vậy mà cô lại mắng cả đám tụi tôi một lượt. Như vậy thì hơi quá rồi đó.”

Sắc mặt An Hân trắng bệch, trong đầu không ngừng tua lại ký ức.

Rõ ràng cô nhớ trong nguyên tác tiểu thuyết không phải như thế này! Tô Cảnh Trần đáng lẽ sẽ nảy sinh hứng thú với cô mới đúng.

Anh phải nhếch môi cười khinh miệt, rồi nói câu: “Cô gái, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.”  đó mới là kịch bản cô nhớ rõ ràng!

“Cậu nghe thấy chưa? Cô ta vừa nói tụi mình toàn dựa vào gia thế, chẳng có gì đáng tự hào!”

“Buồn cười chết mất, không dựa ba tôi thì tôi dựa cô ta chắc?”

“Cô ta tưởng mình như thế là đặc biệt lắm à?”

Những tiếng bàn tán xung quanh dội thẳng vào tai. Gương mặt An Hân lúc trắng bệch, lúc đỏ bừng. Cô siết chặt vạt áo, xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.

Ngay sau đó, cô cắn răng, bước vội ra khỏi đám đông, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Những người xung quanh cũng dần tản ra. Chỉ còn Tô Cảnh Trần đứng đó, gương mặt lạnh tanh như phủ một tầng sương mù.

Trong lòng anh thật sự đang nghẹn một cục tức to đùng!

Trước thì bị bạn gái đá, sau lại bị người ta hắt đầy champagne lên người.

Anh đã cố nhịn rồi, nhịn đến mức không nổi cáu, vậy mà cuối cùng lại bị chính người đổ champagne lên lớp một tràng?

Tô Cảnh Trần hít sâu một hơi, nhưng nỗi bực dọc vẫn chẳng thể tiêu tan nổi.

Anh quay người lại, định tìm cô gái mềm mại, ngoan ngoãn nhà mình để xoa dịu tâm trạng — nhưng ngẩng lên lại phát hiện… chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Ngay cả Thẩm Hoài cũng biến mất.

Tô Cảnh Trần cau mày hỏi:

“Vân Vũ đâu rồi?”

Quý Minh Hiên thở dài, vừa tiếc nuối vừa lẩm bẩm:

“Thẩm Hoài nói sợ về muộn mẹ của Vân Vũ sẽ lo, nên đã đưa cô ấy về trước rồi.”

Anh ta nói xong lại thở dài lần nữa. Tối nay còn chưa có cơ hội nói chuyện tử tế với Vân Vũ, trong lòng thấy hụt hẫng không sao diễn tả nổi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play