Tác giả Ngu Uyển Uyển
Tô Cảnh Trần nhìn chằm chằm vào Vân Vũ, trong lòng vừa tủi thân vừa đau khổ. Rõ ràng mới ở bên nhau không bao lâu, vậy mà hôm nay đã bị chia tay.
Cậu muốn hỏi cô một câu: rốt cuộc là mình không tốt chỗ nào? Cậu hoàn toàn quên mất rằng, ngay từ đầu chính Vân Vũ là người tỏ tình trước.
Mọi ánh nhìn trong buổi vũ hội đều đổ dồn về phía Vân Vũ. Dù không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng bốn đoá hoa cao lãnh nổi tiếng đều tụ tập ở một chỗ, khiến ai cũng chú ý.
Bị vây quanh ở giữa, Vân Vũ gần như trở thành tâm điểm của cả buổi tiệc.
Cô vốn hơi sợ đám đông, bị ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm từ mọi phía khiến cô khẽ rụt vai, trông có vẻ không được tự nhiên.
Thẩm Hoài đứng cạnh cô, mặt không biểu cảm nhưng lặng lẽ dùng thân hình cao ráo của mình che chắn phần nào những ánh nhìn đánh giá đó.
Lâm Hiểu Hiểu có chút bối rối. Bốn vị đại thiếu gia nổi bật nhất đều đang vây quanh Vân Vũ, cô thì chẳng muốn làm bóng đèn.
“Vân Vũ, tớ... tớ thấy hơi đói bụng, tớ đi ăn gì trước nhé, lát nữa quay lại.”
Lâm Hiểu Hiểu ghé sát tai Vân Vũ thì thầm, rồi nhấc tà váy dài của chiếc lễ phục lên, cười vẫy tay rời đi.
“Hiểu Hiểu...”
Vân Vũ vừa định gọi cô bạn lại, Thẩm Hoài đã lịch thiệp đưa tay về phía cô.
“Em không có bạn nhảy, chị có thể cùng em nhảy khai mạc được không?”
“ Chị không giỏi mấy điệu nhảy xã giao... ngại quá A Hoài...”
Vân Vũ có chút lúng túng trả lời. Nhưng Thẩm Hoài chỉ mỉm cười dịu dàng, nói thêm:
“Không sao đâu, chị chỉ cần đi theo em là được rồi.”
Đôi mắt Thẩm Hoài lấp lánh ánh nước, trông đáng thương vô cùng đưa tay ra trước mặt cô.
Vân Vũ không nỡ từ chối, liền nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay cậu.
Bàn tay Thẩm Hoài lập tức khép lại, siết lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại không xương của Vân Vũ.
Cảm nhận được sự mềm mại trong lòng bàn tay, Thẩm Hoài khẽ cười.
Tay của "chị gái" cậu, vừa thơm tho vừa dịu dàng như chính con người cô vậy.
Dưới ánh mắt dõi theo đồng loạt của mọi người, Thẩm Hoài nắm tay Vân Vũ bước ra giữa sàn khiêu vũ.
Tư Dục khẽ nhướn mày nhìn theo. Ban nãy cậu cũng định mời Vân Vũ, chỉ tiếc là bị Thẩm Hoài nhanh tay giành trước.
Tô Cảnh Trần nhìn hai người đang đứng giữa sàn nhảy, rõ ràng biết họ chỉ là "chị em nuôi" trên danh nghĩa, nhưng trong lòng vẫn cuộn lên từng đợt ghen tuông, bàn tay siết chặt ly rượu, gương mặt đầy u sầu.
Khi tiếng nhạc vang lên, hai người bắt đầu điệu nhảy mở màn theo hình thức khiêu vũ xã giao.
Một tay Vân Vũ đặt lên vai Thẩm Hoài, có chút lúng túng không được tự nhiên.
Thẩm Hoài nắm lấy tay cô, tay còn lại nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh mai ấy.
Ban đầu Vân Vũ hơi căng thẳng, nhưng dần dần cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Thẩm Hoài rất chu đáo, suốt cả điệu nhảy đều là cậu dẫn cô bước đi, đôi lúc còn nghiêng người lại gần để khẽ nhắc cô cẩn thận giày cao gót khi xoay người.
Cử chỉ của Thẩm Hoài vừa tinh tế vừa lịch thiệp, khiến Vân Vũ chẳng nhận ra tay cậu đặt ở eo mình đã khẽ siết chặt hơn một chút.
Mùi hương nhè nhẹ trên người Vân Vũ phảng phất quanh hơi thở của Thẩm Hoài, khiến tâm trạng cậu vô cùng thoải mái, khóe môi khẽ cong lên.
Bàn tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve eo cô một chút, tưởng chừng chỉ qua lớp vải mỏng cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại nơi đó.
Không ai hiểu rõ bằng Thẩm Hoài, vòng eo của "chị gái" cậu nhỏ nhắn thế nào, làn da trắng ngần của cô mềm mại ra sao.
Khi điệu nhảy kết thúc, xung quanh vang lên những tràng vỗ tay lác đác. Có người khen ngợi, có người ngưỡng mộ, cũng có không ít ánh mắt ghen tị.
Thẩm Hoài vẫn chưa buông tay Vân Vũ ra ngay, bàn tay nắm tay cô với lực vừa phải, đưa cô quay lại chỗ Tô Cảnh Trần và mấy người còn lại.
Quý Minh Hiên chớp chớp mắt, hơi thắc mắc hỏi:
“Thẩm Hoài, tớ nhớ cậu trước giờ khiêu vũ mở màn toàn tự nhảy một mình. Hôm nay sao lại rủ bạn nhảy vậy?”
Bọn họ đều biết Thẩm Hoài không thích mấy buổi tiệc thế này. Thường thì sau khi kết thúc điệu nhảy mở màn, cậu sẽ rời đi ngay.
Vậy mà hôm nay, không chỉ mời Vân Vũ làm bạn nhảy, sau khi nhảy xong còn chưa có dấu hiệu muốn rời đi.
Thẩm Hoài vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt lại hướng về phía Vân Vũ, đáp:
“Tớ chỉ muốn khiêu vũ cùng chị ấy thôi.”
Đôi mắt thiếu niên sáng rực, nụ cười mang theo chút thẹn thùng mà ấm áp. Lời nói ấy vừa có vẻ bông đùa, lại vừa như lẽ đương nhiên.
Gương mặt trắng mịn của Vân Vũ bỗng ửng hồng, làn da hồng phấn ấy khiến ai nhìn cũng không thể rời mắt.
Lúc này, âm nhạc trong sân vẫn tiếp tục, những người khác cũng lần lượt nắm tay bạn nhảy, từng đôi một bước vào sàn khiêu vũ.
Chỉ có nhóm bốn người Thẩm Hoài cùng Tô Cảnh Trần vẫn vây quanh Vân Vũ, không ai rời đi.
Điều đó khiến những nữ sinh đang muốn chủ động mời bọn họ làm bạn nhảy chỉ biết dừng lại, chần chừ đứng tại chỗ chờ thời cơ.
Đúng lúc ấy — “Phụt!” — một tiếng vang lên, toàn bộ đèn trong phòng khiêu vũ bỗng tắt hết, ngay cả âm nhạc du dương cũng im bặt.
Cả khán phòng trong chớp mắt chìm vào bóng tối. Vân Vũ bị sự cố bất ngờ dọa cho sững người.
“Sao lại thế này vậy?”
“Thật là chịu không nổi! Tối thui thế này ai mà nhìn thấy gì chứ!”
“Ê ê ê! Cậu đừng lùi nữa, đạp trúng chân tớ rồi!”
Xung quanh trở nên huyên náo, trong bóng tối không thể nhìn thấy năm ngón tay, chỉ có cảm giác trở nên đặc biệt nhạy bén.
Vân Vũ hơi sợ, cô cố mở to mắt, nhưng trước mặt vẫn chỉ là một màn đen như mực, chẳng nhìn thấy gì cả.
Đột nhiên, một bàn tay to lớn, dày rộng che lấy mắt cô.
Cô giật mình, theo bản năng định kêu lên, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một đôi môi lạnh lẽo đã áp xuống, chặn hết âm thanh.
Người đó rõ ràng không muốn để cô có cơ hội nhìn thấy mặt mình, dù trong bóng tối chẳng ai nhìn rõ được gì, hắn vẫn cẩn thận che chắn mắt cô.
Hai cổ tay cô cũng bị một tay khác giữ chặt, không thể động đậy.
Nụ hôn ấy vừa kìm nén, vừa ngang ngược. Vân Vũ chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình như bị mút đến tê rần, hốc mắt cũng bất giác dâng đầy nước.
Rốt cuộc là ai?!
Chỉ vài giây sau, người đó buông lỏng tất cả và biến mất hoàn toàn.
Vân Vũ còn chưa kịp phản ứng thì ánh sáng trong phòng khiêu vũ đã “phựt” một cái, đồng loạt bật lên trở lại.
Từ một không gian tối đen chuyển sang rực sáng, khiến mắt cô không kịp thích ứng, phải giơ tay lên che lại, mất một lúc mới dần thấy rõ.
Âm nhạc lại vang lên, những người xung quanh cũng nhanh chóng quên đi “tiểu sự cố” vừa rồi, tiếp tục khiêu vũ như chưa có gì xảy ra.
“Không sao chứ?”
Giọng nói quan tâm của Tô Cảnh Trần vang lên bên tai, khiến Vân Vũ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn.
Đôi mắt cô đỏ hoe, đuôi mắt còn ngân ngấn nước.
Tô Cảnh Trần cho rằng cô bị màn cúp điện ban nãy dọa sợ.
Mãi lúc này Vân Vũ mới phản ứng lại, cụp mắt xuống, khẽ lau nước mắt ở đuôi mắt.
“Không... không sao đâu...”
Giọng cô nhỏ đến mức gần như tan vào tiếng nhạc, cuối câu còn mang theo chút run rẩy, giống như một chú thỏ con vừa trải qua một trận sợ hãi.
Quý Minh Hiên đứng bên cạnh nhìn về phía Vân Vũ, vô thức nuốt nước bọt. Trong lòng chỉ cảm thấy cô lúc này trông thật... ngon.
Khoan đã, không đúng! Sao cậu lại dùng từ đó để hình dung chứ? Nhưng mà—cậu vốn không thích học hành, chẳng biết dùng từ gì khác, chỉ thấy Vân Vũ lúc này trông thơm tho mềm mại vô cùng.
Lông mi dài của Vân Vũ khẽ run lên, cô khẽ ôm ngực, hít một hơi thật sâu để ổn định lại tâm trạng, cố gắng giấu đi sự hoảng loạn và bất an trong lòng.
Tựa như vừa trải qua một cơn ác mộng chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi.
Là ai? Rốt cuộc là ai?
Vậy mà dám giữa chốn đông người thế này, cưỡng hôn cô...
Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một ly nước, được đưa đến trước mặt cô. Vân Vũ ngẩng đầu lên, thì ra là Thẩm Hoài.
Cậu mang vẻ mặt lo lắng nhìn cô, đặt ly nước ấm vào đôi tay đang lạnh đi của cô.
“Chị bị dọa à? Đừng sợ, chắc vừa rồi chỉ là mất điện tạm thời thôi, giờ ổn rồi.”
“Cảm ơn em, A Hoài…”
Một luồng ấm áp len lỏi vào trong lòng Vân Vũ. Cô nâng ly nước nhấp một ngụm nhỏ, sau đó có chút do dự ngẩng mắt nhìn Thẩm Hoài.
“Sao thế?” Thẩm Hoài dịu dàng hỏi.
Vân Vũ khẽ mím môi, định hỏi Thẩm Hoài vừa rồi có nghe thấy gì bất thường không. Nhưng nghĩ một lúc, cô lại lắc đầu mỉm cười, ánh mắt có phần hoảng hốt:
“Không sao… chỉ là… cảm thấy hơi lạnh thôi.”
Nghe vậy, Thẩm Hoài không hề do dự. Cậu liền cởi áo vest đen trên người, khoác lên vai cô.
Bên trong Thẩm Hoài chỉ mặc chiếc sơ mi trắng, cúc áo cài chỉnh tề, cộng với cặp kính gọng vàng khiến cả người cậu toát lên vẻ điềm đạm, gần như nghiêm túc đến mức… cấm dục.
Tư Dục ở bên cạnh cầm ly rượu khẽ chọc vào mu bàn tay Thẩm Hoài, làm bộ lạnh run nói:
“Thẩm Hoài, tớ cũng lạnh quá nè, giờ làm sao đây?”
Ngay sau đó, cậu liền nhận được một ánh mắt lạnh lùng từ Thẩm Hoài.
Tư Dục cũng không giận, chỉ nhún vai, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Mấy người bọn họ quen biết Thẩm Hoài đã lâu, đều biết cậu tuy nhìn ngoài thì ôn hòa, nhưng trong xương lại cực kỳ lạnh nhạt và khó tiếp cận.
Nhưng…
Ánh mắt Tư Dục lướt sang phía Vân Vũ. Trên người cô là chiếc áo vest màu đen rộng lớn của Thẩm Hoài, che đi phần thân trên mềm mại, vừa vặn, càng khiến vóc dáng cô như ẩn như hiện, vừa đủ khiến người ta chú ý.
Tư Dục nổi danh là đào hoa, dù đã gặp không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, nhưng vẫn không kiềm được mà liếc nhìn Vân Vũ một lần nữa.
Cô trông ngoan ngoãn, dịu dàng, lại mang vẻ yếu đuối… khiến người ta muốn bảo vệ.
Tư Dục khẽ cắn đầu lưỡi, ánh mắt sâu hun hút nhìn cô một lát rồi mới thu lại.
Còn Vân Vũ, cô không dám kể cho ai chuyện vừa rồi. Có vẻ ngoài cô, không ai nhận ra có chuyện gì bất thường xảy ra trong bóng tối ấy.
Chuyện đó quá mức xấu hổ. Chỉ cần nghĩ lại, mặt cô đã nóng bừng lên.
Cô thật sự muốn biết, rốt cuộc là ai?!
Lúc cúp điện, đúng lúc mọi người đang tản ra khiêu vũ. Cô nhớ rõ bên cạnh mình lúc đó có người.
Mà trong phạm vi gần cô nhất… chính là Tô Cảnh Trần, Thẩm Hoài, Tư Dục và Quý Minh Hiên.
Chẳng lẽ là một trong bốn người họ sao…?