Tác giả Ngu Uyển Uyển 

 

Dẫn Tô Cảnh Trần xuống lầu đến phòng khiêu vũ, lúc này mọi người gần như đã có mặt đầy đủ.

“Mau nhìn kìa! Là Tô thiếu!”

“Không biết tối nay ai may mắn đến mức được làm bạn nhảy của anh ấy đây!”

Tô Cảnh Trần phớt lờ những tiếng bàn tán xung quanh, gương mặt u ám bước thẳng về phía Tư Dục và Quý Minh Hiên đang đứng bên kia.

“Sao thế, Cảnh Trần?”

Quý Minh Hiên loạng choạng cầm ly rượu vang đỏ, nghi ngờ nhìn sắc mặt cực kỳ tệ của Tô Cảnh Trần.

Cậu vẫn còn nhớ rõ, lúc Tô Cảnh Trần rời đi khi nãy đâu có trông như vậy.

Tô Cảnh Trần không đáp lời, chỉ giật lấy ly rượu vang đỏ trong tay Quý Minh Hiên, ngửa đầu uống cạn.

Đôi mắt đào hoa của Tư Dục hơi nheo lại, dường như nghĩ ra điều gì đó.

“Cậu... chẳng lẽ là bị đá rồi?”

“Đừng làm phiền tôi.”

Tô Cảnh Trần nhíu mày đáp, rồi tùy tiện ném chiếc ly rỗng cho nhân viên phục vụ.

Quý Minh Hiên có chút không tin nổi, nhìn chằm chằm Tô Cảnh Trần nói: “Cậu mà cũng bị từ chối á?”

“Sao lại không thể?”

Tư Dục cười rạng rỡ, vỗ nhẹ lên vai Tô Cảnh Trần.

“Nhưng mà tôi thật sự muốn biết, rốt cuộc là cô gái nào gan lớn đến vậy?”

Tô Cảnh Trần không để tâm đến lời trêu chọc của Tư Dục, chỉ lặng lẽ uống rượu. Nhưng đúng lúc ánh mắt vô thức liếc về phía trước, tay anh đang cầm ly rượu bỗng khựng lại.

Quý Minh Hiên đầu óc chậm chạp không để ý, nhưng Tư Dục thì nhận ra ngay. Anh ta nhìn theo hướng ánh mắt của Tô Cảnh Trần.

Chỉ thấy cách đó không xa, bên chiếc bàn tròn nhỏ có một cô gái đang đứng, mặc chiếc váy dạ hội trắng có đường xẻ tà. Mái tóc dài được búi cao, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo.

Nhìn nghiêng, dáng người cô uyển chuyển như tranh vẽ, đường xẻ tà của váy để lộ đôi chân trắng ngần hơn nửa phần.

Tư Dục hứng thú quan sát khuôn mặt dịu dàng ấy. Cô vẫn chưa phát hiện ra ánh mắt đang nhìn trộm từ bên này, mà đang mỉm cười trò chuyện cùng người đối diện.

An Hân cũng đúng lúc này bưng khay đi đến, đặt những chiếc bánh kem mới lên kệ và sửa lại các ly giấy đựng bánh cho ngay ngắn.

Trên người cô vẫn mặc đồng phục phục vụ màu trắng đen xen kẽ.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, An Hân liền sa sầm mặt, xoay người rời đi. Hôm nay cô vốn định tham gia vũ hội.

Nhưng người mẹ đáng giận kia lại nhất quyết không đồng ý để cô dùng tiền lương làm thêm trong kỳ nghỉ hè để mua một chiếc váy hàng hiệu sang trọng.

Thành ra, cô chỉ có thể giả làm nhân viên phục vụ để trà trộn vào.

An Hân vừa đi vừa hít sâu điều chỉnh tâm trạng, nghĩ rằng chỉ cần trong buổi vũ hội này có thể thuận lợi gặp được Tô Cảnh Trần là đủ rồi.

Trong lúc đang tính toán kế hoạch trong lòng, cô vô ý va nhẹ vào một người phía trước.

Ngay lập tức, cô cúi đầu khom lưng, thất thần xin lỗi: “Xin lỗi.”

Vân Vũ khi đó đang trò chuyện với Lâm Hiểu Hiểu thì bị người từ phía sau va phải, cũng may Lâm Hiểu Hiểu kịp thời đưa tay đỡ lấy cô.

Nếu không thì có lẽ cô đã va vào bàn bên cạnh, đến lúc đó mấy ly rượu trên bàn chắc chắn sẽ đổ vào váy cô.

Lâm Hiểu Hiểu cau mày nhìn An Hân, không vui nói: “Cô đi đường không thể nhìn một chút sao?”

Vân Vũ ổn định lại, vội vỗ tay Lâm Hiểu Hiểu ngăn lại: “Hiểu Hiểu, mình không sao…”

Vân Vũ nghĩ đơn giản rằng mình cũng không bị thương gì, có lẽ cô phục vụ kia chỉ vô ý va phải, không cần truy cứu thêm.

An Hân ngẩng đầu nhìn vẻ mặt không vui của Lâm Hiểu Hiểu, rồi lại nhìn sang Vân Vũ đứng bên cạnh.

Rõ ràng họ đều cùng tuổi, dựa vào đâu họ có thể mặc đẹp, trang điểm xinh xắn tham gia vũ hội, còn cô thì chỉ có thể mặc đồng phục lao động, bưng bê phục vụ người khác?

An Hân cố gắng đè nén bất mãn trong lòng, giả vờ xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tôi không nhìn rõ phía trước có người.”

Thực ra, cô đã cố ý ngẩng đầu liếc nhìn Vân Vũ, thấy gương mặt xinh đẹp ấy thì không khỏi âm thầm bĩu môi.

Chẳng phải chỉ là vô tình va vào một chút sao? Đâu cần phải bắt cô nhún nhường xin lỗi đến mức này?

Quả nhiên là kiểu tiểu thư nhà giàu lớn lên trong nhung lụa, lúc nào cũng ra vẻ.

Trong lòng An Hân khinh thường, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ thành khẩn, cúi đầu chào Lâm Hiểu Hiểu và Vân Vũ một cái, sau đó nhanh chóng bước đi.

Lúc này cô chợt nghe phía sau Lâm Hiểu Hiểu gọi người bên cạnh là “Vân Vũ”, quay đầu lại nhìn thêm lần nữa mới nhớ ra.

Người vừa gọi “Vân Vũ” chính là nhân vật pháo hôi ác độc trong thế giới tiểu thuyết này.

Nghĩ đến đó, An Hân cảm thấy trong lòng vui lên không ít, dù sao thì kết cục của người kia trong tiểu thuyết cũng chẳng mấy tốt đẹp.

Đúng lúc này, tiếng nhạc tại vũ hội bất chợt dừng lại, tiếng đàn piano êm dịu nhẹ nhàng vang lên chậm rãi.

Mọi ánh mắt liền đồng loạt hướng về trung tâm phòng khiêu vũ. Chỉ thấy Thẩm Hoài, trong bộ vest đen lịch lãm, đang ngồi phía đó chơi bản nhạc mở màn.

Anh có dáng người cao gầy, ăn mặc chỉnh tề toát lên khí chất điềm tĩnh, đôi mắt hơi khép lại, chăm chú đàn piano, trông vô cùng cuốn hút.

“Mỗi năm vũ hội đều là Thẩm Hoài chơi mở màn, không biết năm nay ai may mắn được nhảy cùng anh ấy nhỉ?”

“Thẩm thiếu đẹp trai thật đó!”

Trong buổi tiệc, không ít nữ sinh đều dõi theo Thẩm Hoài bằng ánh mắt đầy say mê.

Khi bản nhạc kết thúc, Thẩm Hoài đứng dậy, một tay đặt lên bụng hơi khom người cúi chào, lập tức nhận được tràng pháo tay rôm rả từ mọi người.

Thế nhưng ngay sau đó, giữa ánh mắt ngỡ ngàng của đám đông, anh lại đi thẳng về phía Vân Vũ.

Lâm Hiểu Hiểu ngoài mặt thì giữ vẻ bình tĩnh, nhưng dưới gầm bàn đã vội vã vỗ tay Vân Vũ:

“Mau nhìn kìa! Thẩm Hoài đang đi tới chỗ cậu đó!”

Vân Vũ thì lại không phản ứng mạnh như Lâm Hiểu Hiểu, dù sao Thẩm Hoài cũng là em trai cô, việc cậu ấy tiến tới là điều hoàn toàn bình thường.

Cô chợt nhớ ra mình vẫn chưa nói cho Lâm Hiểu Hiểu biết về quan hệ giữa hai người, khó trách cô bạn lại kích động như vậy.

Thẩm Hoài liếc mắt đánh giá trang phục hôm nay của Vân Vũ một cách kín đáo, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng có phần ngượng nghịu.

“Hôm nay chị thật xinh đẹp.”

Giọng nói anh nhẹ nhàng, nghiêm túc. Vân Vũ hơi cúi đầu, có phần ngượng ngùng, kéo nhẹ cổ áo đang hơi trễ.

Nét cười thẹn thùng vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt Thẩm Hoài, ánh mắt anh khẽ dừng lại vài giây ở phần xương quai xanh mềm mại lộ ra nơi cổ áo của Vân Vũ.

Phải rồi, hôm nay chị thật sự rất đẹp…

Giá như chỉ một mình anh được ngắm nhìn thôi thì tốt biết mấy…

Lâm Hiểu Hiểu nhìn Thẩm Hoài, rồi lại nhìn sang Vân Vũ, bèn hạ giọng, ghé sát tai hỏi nhỏ:

“Chuyện này là sao thế hả?”

“A Hoài là con trai riêng của cha dượng tớ, cũng chính là em trai tớ.”

Vân Vũ quay đầu nói. Lâm Hiểu Hiểu lập tức tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì đúng là trước đây Vân Vũ từng kể rằng cô có một người em trai khác cha khác mẹ, hiện cũng đang học tại ngôi trường này.

Chỉ là Lâm Hiểu Hiểu không ngờ người đó lại chính là Thẩm Hoài. Việc Thẩm tiên sinh tái hôn là chuyện mà chỉ có vài gia tộc quyền quý thân thiết mới biết được.

Cho nên trong học viện, hầu hết mọi người đều không biết chuyện này. Những người khác trong vũ hội cũng không thể tới gần hai người, mà tiếng trò chuyện giữa Vân Vũ và Lâm Hiểu Hiểu cũng không lớn, nên không ai biết rõ mối quan hệ giữa Thẩm Hoài và Vân Vũ.

Họ chỉ nhìn thấy Thẩm Hoài tiến đến bên cạnh một cô gái xinh đẹp xa lạ, dáng vẻ lại rất thân mật.

“Cô gái kia là ai vậy? Sao Thẩm thiếu lại thân thiết với cô ta như vậy?”

“Không lẽ là bạn gái của anh ấy?”

“Đừng nói bậy, tôi chưa bao giờ thấy Thẩm thiếu – đóa hoa lạnh lùng cao quý ấy, yêu ai bao giờ.”

“Mau nhìn đi, cả Tô thiếu và bọn họ cũng đang đi qua đó!”

Những người đứng xem không dám tiến lại gần, chỉ có thể thì thầm bàn tán, ánh mắt tò mò dõi theo tình hình bên kia.

Chỉ thấy Tư Dục bước tới, trực tiếp khoác vai Thẩm Hoài từ phía sau. Anh ta ngẩng đầu nhìn cô gái mềm mại đứng đối diện Thẩm Hoài, chính là Vân Vũ.

“Thì ra cô là chị gái của A Hoài à? Hôm nay cuối cùng cũng được gặp người thật.”

Tư Dục cười rạng rỡ, khiến người ta không khỏi chú ý. Vân Vũ có hơi lúng túng nhưng vẫn mỉm cười đáp lễ một cách lịch sự.

Không biết có phải vì nụ cười ngoan ngoãn dễ thương ấy hay không, Tư Dục bỗng ngẩn người nhìn cô một lúc lâu, đến mức khiến Vân Vũ đỏ mặt.

Tư Dục trước nay cũng nghe nói cha của Thẩm Hoài đã tái hôn, biết rằng mẹ kế của cậu ta có một cô con gái lớn hơn Thẩm Hoài một chút.

Thế nhưng trước nay bọn họ chưa từng gặp qua cô gái đó.

Mỗi lần nhắc tới việc muốn tới nhà Thẩm Hoài để thăm mẹ kế và chị gái của cậu, Thẩm Hoài đều tìm đủ lý do từ chối.

Lúc này, Tô Cảnh Trần và Quý Minh Hiên cũng bước đến bên cạnh Tư Dục và Thẩm Hoài.

Quý Minh Hiên vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Vân Vũ, đôi mắt sáng lên ngay tức khắc.

“Là cô!”

“Bạn học Quý.”

Vân Vũ lịch sự đáp lời. Cô cũng nhận ra đây chính là người mặc áo số 9 trên sân bóng rổ lúc ban ngày.

Ngay sau đó, ánh mắt Vân Vũ liếc nhìn cẩn thận sang phía Tô Cảnh Trần đang đứng bên cạnh Quý Minh Hiên, khí thế tỏa ra rõ ràng áp lực.

Một người cười rạng rỡ như ánh mặt trời, một người lại mang vẻ mặt lạnh lùng… Hai người đứng cạnh nhau tạo thành sự đối lập rõ rệt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play