Tác giả Ngu Uyển Uyển
Vân Vũ cùng Lâm Hiểu Hiểu trở về phòng học. Trong phòng lúc này cũng không có nhiều học sinh, hơn nữa, học viện quý tộc mà các cô theo học lại không giống với các trường đại học khác.
Nơi đây còn có rất nhiều hạng mục học tập dành riêng cho giới thượng lưu, những môn học thường ngày như golf, cưỡi ngựa v.v... đều được đưa vào chương trình giảng dạy.
Như Tô Cảnh Trần và Thẩm Hoài, những thiếu gia kế thừa sản nghiệp gia tộc, thì học phần lớn là các môn liên quan đến tài chính và quản lý.
Tuy vậy, hôm nay giáo viên lại dẫn theo một học sinh mới, là do thành tích không tồi nên được đặc cách vào học.
An Hân có chút không quen, khẽ kéo bộ đồng phục sang trọng trên người, nhưng sợ làm nhăn nên vội vàng dừng tay rồi bước vào lớp học.
Ánh mắt của cả lớp đều dồn về phía học sinh đặc cách này. Dáng vẻ của cô cũng coi như thanh tú, nhưng vì thân phận là đặc chiêu sinh, phần lớn mọi người đều không mấy hứng thú.
An Hân đứng cạnh bục giảng, nở nụ cười nói:
“Chào mọi người, tôi tên là An Hân, là học sinh chuyển trường mới đến.”
Bên dưới chẳng ai có phản ứng gì. Giáo viên cũng không quản được đám thiếu gia tiểu thư này, chỉ tùy tiện chỉ cho An Hân một chỗ còn trống rồi rời đi.
Nụ cười trên mặt An Hân có chút gượng gạo. Sau khi liếc nhìn một vòng xung quanh, cô liền bước xuống, ngồi vào vị trí của mình.
An Hân không nhịn được đưa tay sờ bộ đồng phục may đo đẹp đẽ trên người. Vì để được vào học viện quý tộc này, cô đã tốn không ít tiền đi làm thêm để mua lấy bộ đồ này.
Trong lòng cô nghĩ: quả nhiên, bọn có tiền nơi đây đều khinh thường mình. Nhưng đợi đến khi cô và Tô Cảnh Trần ở bên nhau, xem ai còn dám coi thường cô nữa!
An Hân vào một ngày nọ đột nhiên phát hiện ra bản thân đang sống trong thế giới của một cuốn tiểu thuyết có tên 《 Khi giáo bá yêu tôi》.
Nam chính là bá vương học đường Tô Cảnh Trần của học viện quý tộc, còn cô chính là nữ chính trong truyện.
Theo cốt truyện, từng bước một đi xuống, cuối cùng cô sẽ ở bên Tô Cảnh Trần, từ chim sẻ hóa phượng hoàng, hoàn toàn bước vào giới thượng lưu.
Nghĩ tới cuộc sống hào môn sau này, An Hân không nhịn được nở nụ cười, tưởng tượng đến cảnh sau này những kẻ từng coi thường cô sẽ cúi đầu nịnh bợ ra sao.
Ngồi gần An Hân là Vân Vũ và Lâm Hiểu Hiểu, hai người vẫn chưa để ý đến bộ dạng đắm chìm trong ảo tưởng của cô ta. Các cô đang mải nói chuyện về buổi dạ hội chào đón học sinh mới tối nay.
“Ngại quá Hiểu Hiểu, tớ quên chuẩn bị lễ phục cho vũ hội rồi, chắc không đi được đâu...”
Vân Vũ hơi ngượng ngùng nói. Tất cả là do hôm qua cô cứ mãi suy nghĩ xem phải nói rõ mọi chuyện với Tô Cảnh Trần như thế nào, nên đã quên mất tối nay có vũ hội.
Lâm Hiểu Hiểu thì mắt sáng rỡ, rõ ràng là đã chuẩn bị từ sớm. Cô vỗ vai Vân Vũ, nói:
“Tớ đã sớm chuẩn bị cả phần của cậu rồi, nhất định cậu phải mặc bộ đồ tớ chọn mà tham gia vũ hội đó!”
Trước giờ Vân Vũ chưa từng tham dự những dịp như thế này, trong lòng cũng có chút tò mò. Nghe Lâm Hiểu Hiểu nói vậy, cô cũng ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Mãi đến khi buổi tối, lúc tham gia vũ hội, cô cảm nhận được những ánh mắt kinh diễm không ngừng đổ dồn về phía mình, lúc này mới hiểu được dụng ý của Lâm Hiểu Hiểu.
“Hiểu Hiểu, cậu chắc chắn tớ mặc thế này... không sao thật chứ...”
Giọng Vân Vũ mềm mại vang lên. Cô vô cùng không quen dùng tay che lại phần da thịt lộ ra trước ngực, tay còn lại thì kéo phần xẻ tà bên sườn, cố gắng che đi đôi chút phần đùi hở ra.
“Tớ thấy rất đẹp mà!”
Lâm Hiểu Hiểu hai mắt sáng lấp lánh, vốn đã là một cô gái rất đáng yêu, giờ lại nhìn Vân Vũ với ánh mắt đầy tà mị.
Đây chính là bộ lễ phục màu trắng kiểu quải cổ mà Lâm Hiểu Hiểu cố tình chọn riêng cho Vân Vũ.
Thiết kế quải cổ cùng với phần cổ áo hơi hình chữ V, vừa vặn để lộ làn da trắng nõn nơi ngực. Tuy Vân Vũ đã cố gắng che lại, nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được những đường cong ẩn hiện bên trong.
Phần chân váy xẻ tà bên phải kéo dài đến tận đùi, đường xẻ sâu gần tới hông, để lộ đôi chân trắng nõn, thon dài thấp thoáng ẩn hiện.
Kiểu dáng lược giản nhưng đầy mê hoặc kết hợp với sắc trắng thuần khiết, lại thêm gương mặt mềm mại đáng yêu của Vân Vũ, khiến cả người cô vừa thuần khiết lại vừa gợi cảm.
Vân Vũ khẽ kéo phần váy xuống một chút, cứ có cảm giác nếu đường xẻ tà cao thêm chút nữa, cô sẽ chẳng thể bước đi nổi.
“Thôi được rồi, mặc rồi thì đừng đổi nữa.”
Lâm Hiểu Hiểu cười nói, sau đó tiện tay lấy hai ly champagne từ khay của người phục vụ đi ngang qua, đưa một ly cho Vân Vũ.
Vân Vũ đón lấy ly champagne, đành không rối rắm chuyện ăn mặc nữa. Vừa mới vào chưa được bao lâu, đã có mấy người đến mời cô làm bạn nhảy, nhưng cô đều từ chối.
Bỗng điện thoại của cô rung lên,.có người gửi tin nhắn tới.
Vân Vũ mở ra xem thì thấy là tin nhắn từ Tô Cảnh Trần.
〖 Tối nay em là bạn nhảy của anh, không được khiêu vũ với người khác. 〗
〖 Nhớ rõ chưa? Bạn gái của anh. 〗
“Ai nhắn thế?”
Lâm Hiểu Hiểu tò mò hỏi, rồi định nghiêng người qua xem điện thoại.
Vân Vũ hoảng hốt khóa ngay màn hình lại, sợ Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy thì lại không kiềm được mà nói ra, lỡ bị người khác nghe được thì nguy to.
“Không có gì đâu... không có gì cả...”
Vân Vũ lúng túng nói, sau đó nhân lúc Lâm Hiểu Hiểu đang mải nói chuyện với người khác, cô mới len lén cúi đầu nhắn lại một tin.
Tại phòng nghỉ riêng ở tầng hai của sảnh khiêu vũ, Tô Cảnh Trần đang đứng trước gương chỉnh lại cổ áo sơ mi.
Nghe thấy tiếng thông báo từ điện thoại, hắn liền cầm lên xem.
〖 bạn học Tô , cậu đang ở đâu? 〗
〖 Tôi có chuyện muốn nói với cậu. 〗
Tô Cảnh Trần khẽ cười hai tiếng, rồi nhanh chóng nhắn lại cho Vân Vũ.
“Cảnh Trần, cậu đang nhắn tin với ai thế? Cười vui vẻ ghê.”
Ngồi bên cạnh là Tư Dục, hắn nheo mắt hỏi, trên người mặc bộ vest với cổ áo hơi buông lỏng, đôi mắt đào hoa cong cong khi cười trông vô cùng quyến rũ.
Đối diện Tư Dục là Thẩm Hoài và Quý Minh Hiên. Thẩm Hoài mặc vest đen, vẫn cúi đầu chăm chú đọc sách, không ngẩng lên lấy một lần.
Tô Cảnh Trần quay sang nhìn Tư Dục cười, gương mặt điển trai, ngũ quan rõ nét hiện lên chút đắc ý.
“Bạn gái.”
“Thật không đấy?”
Quý Minh Hiên có phần không tin nổi, dù gì hắn quen Tô Cảnh Trần đã lâu đến vậy mà chưa từng thấy bên cạnh hắn xuất hiện cô gái nào.
Tư Dục cũng hứng thú ngẩng đầu nhìn Tô Cảnh Trần.
Chỉ có Thẩm Hoài khi nghe đến hai chữ "bạn gái" thì hơi ngẩng mắt lên, rồi lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.
“Đương nhiên là thật.”
Tô Cảnh Trần vẫn giữ nụ cười trên môi, trông tâm trạng rõ là rất tốt.
“Đi trước đây.”
Hắn nói xong liền tiện tay lấy áo khoác vest treo bên cạnh rồi rời khỏi phòng nghỉ.
Đợi đến khi Tô Cảnh Trần đi khỏi, Thẩm Hoài mới thong thả đặt cuốn sách trong tay xuống.
Ngón tay thon dài nhẹ gõ lên trang giấy hai cái, trong đầu bất giác nhớ đến bức thư tình mà đêm qua hắn đã nhìn thấy...
Tô Cảnh Trần vừa mới đi được mấy bước thì đã thấy Vân Vũ đứng chờ ở hành lang bên cạnh phòng nghỉ.
Đợi đến khi tới gần, hắn mới nhìn rõ được hôm nay cô ăn mặc như thế nào.
Hắn vốn đã cao hơn cô rất nhiều, chỉ cần hơi cúi đầu là có thể thấy rõ đường cong lấp ló dưới lớp vải cổ chữ V.
Yết hầu của Tô Cảnh Trần khẽ động, giây tiếp theo liền dời ánh mắt lên khuôn mặt Vân Vũ.
Hôm nay cô chỉ trang điểm nhẹ, môi hồng bóng loáng như thể chỉ cần nhìn thôi cũng muốn hôn một cái, đôi má phơn phớt hồng càng khiến vẻ thuần khiết xen lẫn quyến rũ thêm nổi bật.
Ôi trời ơi, bạn gái đáng yêu quá biết làm sao bây giờ…
Không đúng, là vợ!
Tô Cảnh Trần cứ thế ngơ ngẩn nhìn đôi môi căng mọng màu mật đào ấy, hoàn toàn không nghe thấy nàng đang gọi mình.
“ bạn học Tô? Bạn học Tô?”
Đến khi Vân Vũ gọi đến lần thứ hai, hắn mới khẽ hoàn hồn “Ừ” một tiếng.
Vân Vũ nắm chặt đôi bàn tay trắng mịn, hơi lồng vào nhau vì khẩn trương, ngước mắt nhìn gương mặt tuấn tú của Tô Cảnh Trần.
Cuối cùng, cô lấy hết can đảm nói:
“Cái đó… xin lỗi bạn học Tô , chúng ta… chúng ta vẫn là không nên yêu đương thì hơn…”
Giọng nàng càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng như thì thầm, rồi rụt rè ngẩng đầu nhìn phản ứng của hắn.
Nụ cười nhàn nhạt ban nãy trên mắt Tô Cảnh Trần vụt tắt, thay vào đó là nét u tối. Hắn nhíu mày, hỏi:
“Vì sao?”
“ Tớ… quả thực có thiện cảm với cậu, nhưng mà… nhưng mà vẫn chưa…”
Giọng Vân Vũ yếu ớt, cuối cùng mới lấy dũng khí ngước mắt ươn ướt nhìn hắn.
“Vẫn chưa tới mức muốn ở bên nhau…”
Nói xong, cô thấy hoảng sợ đến mức suýt bật khóc. Cô sợ Tô Cảnh Trần sẽ giận.
Nhưng cô cũng không muốn kéo dài. Rõ ràng lúc tỏ tình với Tô Cảnh Trần, cô chỉ nghĩ sẽ bị từ chối, để có thể cắt đứt cảm xúc sớm một chút… Đỡ phải thích sâu hơn, rồi không thể thoát ra được.
“Ý em là… chúng ta chia tay sao?”
Giọng nói của Tô Cảnh Trần trầm thấp, hơi khàn đi. Đôi mắt luôn sáng ngời của hắn giờ đây bỗng chốc trở nên u ám.
Nhìn thấy vẻ mặt tổn thương ấy, Vân Vũ càng thêm áy náy. Như thể chính mình vừa biến thành một tra nữ bội bạc.
“Thật xin lỗi… thật sự xin lỗi…”
Vân Vũ hoảng hốt nói, tim đập liên hồi không dứt.
Nhưng may mắn là… lời cuối cùng cũng đã nói rõ ràng.
Còn Tô Cảnh Trần — hắn buồn vô cùng. Ngoài Thẩm Hoài và ba người kia ra, không ai biết được Tô Cảnh Trần thực ra là một xử nam ngây thơ.
Mối tình đầu của hắn… vừa mới chính thức bị tuyên bố kết thúc.
Lần đầu tiên chủ động thử yêu đương…
Kéo dài: 24 giờ.
Thậm chí tay vợ còn chưa kịp nắm một cái!