Tác giả Ngu Uyển Uyển
【Để đảm bảo nhân vật được tiến hành thuận lợi, đã thành công xóa bỏ ký ức của ký chủ! Hoàn toàn dung hợp với ý thức của nhân vật!】
【Tích! Thế giới vị diện đã mở ra!】
【Ý thức nhân vật đang dung hợp!】
【Lần này, thế giới vị diện thuộc về tiểu thuyết 《Nam thần lạnh lùng yêu tôi》】
【Nhân vật pháo hôi trước mặt: Thầm yêu nam chính nhưng không được đáp lại, về sau hãm hại nữ chính rồi bị vạch trần là kẻ độc ác】
Một luồng điện truyền qua trong đầu, Vân Vũ bỗng mở bừng mắt. Nàng đang ngồi trong lớp học, xung quanh là tiếng cười đùa vui vẻ của các bạn cùng lớp.
Đầu cô trong khoảnh khắc choáng váng, không kìm được liền giơ tay lên sờ trán.
Từ khi chuyển đến ngôi trường này, trong đầu cô thỉnh thoảng lại xuất hiện cảm giác khác thường như thế, nhưng dường như chỉ là ảo giác của riêng cô.
“Vân Vũ, cậu sao vậy? Cơ thể không khỏe à?”
Bạn cùng bàn Lâm Hiểu Hiểu lo lắng hỏi, “Có muốn xin phép ra phòng y tế kiểm tra không?”
“Không sao đâu, chắc là tối qua ngủ không ngon...”
Giọng Vân Vũ rất nhẹ, cô quay đầu, khẽ nở một nụ cười nhạt với Lâm Hiểu Hiểu.
Lâm Hiểu Hiểu hơi sững người, khẽ mím môi. Dù đã ngồi cùng bàn với Vân Vũ được hai tháng, nhưng cô vẫn không kìm được lẩm bẩm:
“Thật sự... rất xinh đẹp...”
“Cậu vừa nói gì?”
Vân Vũ hơi không nghe rõ, nàng nghiêng người lại gần, đôi mắt xinh đẹp ấy chăm chú nhìn Lâm Hiểu Hiểu.
Lâm Hiểu Hiểu vội vàng cười, xua tay lia lịa: “Không có gì, không có gì cả!”
Thấy vậy, Vân Vũ liền cúi đầu xuống tiếp tục làm bài tập còn chưa viết xong. Lâm Hiểu Hiểu thì lại không nhịn được mà lén quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy gương mặt nghiêng của cô thiếu nữ kia thật tinh xảo xinh đẹp. Trên người cũng mặc đồng phục học sinh giống như mọi người, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Thân hình mảnh mai, vòng eo và đôi chân đều nhỏ nhắn. Trước ngực mềm mại khẽ phập phồng theo nhịp thở. Dáng vẻ khi cúi đầu chăm chú làm bài tập trông vô cùng ngoan ngoãn. Giọng nói nhẹ nhàng, tính cách cũng dịu dàng không kém.
Lâm Hiểu Hiểu nghĩ thầm, nếu mình là con trai, chắc chắn sẽ phát cuồng vì Vân Vũ. Bởi vì cô ấy thật sự quá ngoan, quá mềm mỏng, quá biết nghe lời và… quá xinh đẹp!
Lâm Hiểu Hiểu bất giác nở nụ cười si mê với Vân Vũ, nhưng Vân Vũ thì không hề hay biết, cô vẫn đang chăm chú làm bài tập.
Đây là một học viện dành cho giới quý tộc, tuy nhiên mỗi năm trường đều miễn học phí và tuyển sinh đặc cách đối với những học sinh có thành tích xuất sắc. Nữ chính An Nghiên chính là học sinh được tuyển đặc cách vào ngôi trường quý tộc này.
Ngôi trường có bốn nam thần nổi tiếng được công nhận, lần lượt là: Thẩm Hoài – chàng tài tử trầm lặng; Tô Cảnh Trần – giáo bá lạnh lùng điển trai; Tư Dục – lãng tử ôn hòa, phong lưu; và Quý Minh Hiên – nam sinh tỏa nắng như ánh mặt trời.
Tại buổi vũ hội chào đón tân sinh viên, nữ chính vốn là người phục vụ lại vô tình làm bẩn quần áo của giáo bá Tô Cảnh Trần. Dù xuất thân nghèo khó, cô vẫn kiên cường và cương quyết đòi bồi thường, khiến Tô Cảnh Trần chú ý đến cô.
Sau đó, nữ chính bị một nhóm nữ sinh thích Tô Cảnh Trần bắt nạt. Trong lúc nguy cấp, cô được Thẩm Hoài cứu giúp, từ đó bắt đầu đem lòng cảm mến chàng thiên tài dương cầm. Tuy nhiên, vì bị người khác tiếp tục chèn ép, sự kiên cường của cô lại khiến cả Tư Dục và Quý Minh Hiên bắt đầu chú ý đến cô.
Cùng lúc đó, trong mối quan hệ như oan gia giữa nữ chính và Tô Cảnh Trần, cả hai thường xuyên tranh cãi nhưng cũng dần nảy sinh tình cảm. Tô Cảnh Trần cuối cùng cũng nhận ra trái tim mình thật sự thuộc về nữ chính.
Nữ chính cũng dần hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Thẩm Hoài chỉ là sự biết ơn, người cô thật sự yêu là Tô Cảnh Trần. Cô từ chối tình cảm của Tư Dục và Quý Minh Hiên, nắm tay Tô Cảnh Trần cùng nhau vượt qua trở ngại từ gia tộc để đến với nhau viên mãn.
Còn trong thế giới tiểu thuyết này, Vân Vũ chính là con gái của mẹ kế Thẩm Hoài – chị gái cùng mẹ khác cha với Thẩm Hoài. Mẹ cô tái hôn với cha của Thẩm Hoài, vì thế cô cùng mẹ chuyển đến sống tại Thẩm gia và học kỳ này mới chuyển đến ngôi trường quý tộc này.
Ngay từ khi đến trường, cô đã thích Tô Cảnh Trần và bày tỏ tình cảm với anh. Tuy nhiên, Tô Cảnh Trần thậm chí không thèm đọc thư tình của cô mà thẳng thừng từ chối. Sau đó, cô phát hiện Tô Cảnh Trần ngày càng thân thiết với nữ chính.
Lòng ghen tuông trỗi dậy, cô thuê người bắt cóc nữ chính với ý đồ hủy hoại thanh danh của cô ấy. Nhưng Tô Cảnh Trần đã kịp thời đến cứu, và về sau Tư Dục điều tra ra sự việc là do Vân Vũ đứng sau.
Cuối cùng, Tô Cảnh Trần sử dụng mối quan hệ trong gia tộc buộc cô phải thôi học và rời khỏi trường. Khi sự việc bị truyền thông đưa tin và chỉ trích dữ dội, nguyên chủ trong lúc tinh thần hoảng loạn đã gặp tai nạn xe và qua đời.
"Aiz..."
Viết xong bài tập, Vân Vũ không khỏi thở dài một hơi. Một lát nữa thôi, cô sẽ phải đi tìm Tô Cảnh Trần để tỏ tình.
Ngồi bên cạnh, Lâm Hiểu Hiểu nhìn ra được nỗi bối rối của Vân Vũ, liền nhẹ giọng an ủi:
"Vân Vũ, cậu đừng quá căng thẳng. Tuy rằng Tô Cảnh Trần đúng là khó tiếp cận thật... hay là thôi, cậu đừng đi tỏ tình với hắn nữa."
Lâm Hiểu Hiểu vừa nói vừa tìm cách khuyên ngăn. Dù sao thì Tô Cảnh Trần là giáo bá nổi tiếng trong trường, xung quanh có biết bao nữ sinh bày tỏ tình cảm, nhưng hắn đều từ chối không thương tiếc.
Mà cũng chẳng phải từ chối dịu dàng gì—cứ sau mỗi lần tỏ tình, mấy cô gái ấy đều khóc lóc chạy về, vô cùng thê thảm.
Lâm Hiểu Hiểu thật lòng không muốn Vân Vũ sau khi tỏ tình cũng phải rơi vào tình cảnh như thế.
Nhưng Vân Vũ lại ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, khẽ lắc đầu:
"Tuy rằng tớ biết hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng tớ vẫn muốn thử. Sau khi thử rồi mới có thể dứt bỏ được."
"...Ừm, vậy cũng được."
Lâm Hiểu Hiểu đành phải gật đầu, rồi chợt nhớ ra mình còn chưa làm xong bài tập, theo thói quen liền tự nhiên cầm bài tập của Vân Vũ lên làm tiếp.
Vân Vũ mở ngăn bàn, lấy ra bức thư tình đã chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay non mềm vuốt ve phong thư được gói ghém cẩn thận.
Cô ngẩng đầu nhìn ra bầu trời xanh lam ngoài cửa sổ.
Lúc nãy là chuyện gì vậy? Vì sao trong đầu cô lại vang lên một giọng nói máy móc kỳ lạ?
Nhưng Vân Vũ không nghe rõ giọng nói đó đã nói gì, chẳng mấy chốc cô liền bỏ qua, không nghĩ tới nữa. Giờ tâm trí cô chỉ còn bận rộn suy nghĩ: khi đứng trước mặt Tô Cảnh Trần, phải nói thế nào đây.