Tác giả Ngu Uyển Uyển 

Phía sau bồn hoa, góc khuất trong khuôn viên trường.

Khi thật sự đứng trước mặt Tô Cảnh Trần, Vân Vũ vẫn không kìm được sự hồi hộp. Cô cứ cúi gằm mặt xuống, chỉ dám nhìn mũi giày của mình, không dám ngẩng đầu lên.

“Tô… Tô Cảnh Trần, tớ… tớ thích cậu…”

Cô lấy hết can đảm nói ra, âm cuối hơi run nhẹ, giọng nói dịu dàng mềm mại đến lạ. Nói xong liền nhanh chóng đưa phong thư màu hồng nhạt ra trước mặt cậu.

Nam sinh đứng trước mặt cô mặc bộ đồng phục chỉnh tề, áo khoác hơi xộc xệch, cổ áo mở một khuy, lộ ra vẻ tùy ý lười biếng. Ngũ quan tuấn tú, nét mặt lại lạnh nhạt khiến người ta có cảm giác khó gần.

Tô Cảnh Trần xưa nay không có kiên nhẫn với mấy chuyện tỏ tình. Cậu vốn định xoay người bỏ đi ngay, nhưng khi nghe thấy giọng nói mềm mại của cô gái trước mặt, bước chân lại chậm lại đôi chút.

Cậu không khỏi nhướn mày, thanh âm cũng thật dễ nghe.

“Nói xong rồi?” 

“Tớ… tớ…” – Vân Vũ lúng túng, mũi chân khẽ cọ xuống nền đất.

Giây tiếp theo, cô hít sâu một hơi, cố lấy hết dũng khí để ngẩng đầu lên.

Tô Cảnh Trần cao hơn cô rất nhiều, Vân Vũ phải hơi ngửa mặt mới nhìn được cậu. Đôi mắt trong veo mang theo chút sợ sệt chạm phải ánh mắt của cậu, rồi vội vàng lảng đi.

Tô Cảnh Trần hơi ngây ra.

Khi cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, quả thực giống như giọng nói kia — mềm mại, dịu dàng.

Làn da trắng đến trong suốt, đôi mắt to tròn như nai con, sống mũi nhỏ cao thanh tú, đôi môi phơn phớt hồng…

Tô Cảnh Trâng nhịn không được mà nghĩ trong lòng, hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm Vân Vũ, hai người nhìn nhau vài giây lúc sau Vân Vũ liền vội vàng cúi đầu.

Cô gục cái đầu nhỏ xuống, tựa hồ cô chỉ cao tới ngực hắn, hai bàn tay trắng nõn nắm chặt phong thư khiến nó có chút nhăn 

“X-xin lỗi…”

Quá, quá đáng yêu….

Tô Cảnh Trần không khống chế được nghĩ, cô nhìn quá ngoan đi, cảm giác cả người mềm mai nhìn một cái liền muốn chọc chọc gương mặt cô, khi dễ cô.

Vân Vũ biết chính mình nhất định là tỏ tình thất bại, trong lòng ngoài một chút hụt hẫng thì cũng không có gì nhiều. Dù sao cô cũng chỉ là một học sinh mới chuyển trường, vừa hay nhìn thấy Tô Cảnh Trần, thấy cậu đẹp trai quá nên mới rung động.

Được rồi… cô thừa nhận mình có hơi mê trai đẹp thật.

“Xin lỗi nhé, bạn học Tô… đã làm phiền cậu rồi… tớ… tớ đi đây.” – Vân Vũ xấu hổ quay người, định vội vã rời đi.

Nhưng ngay khi cô xoay lưng lại, một bàn tay phía sau khẽ kéo cổ áo cô lại, khiến bước chân cô khựng lại tại chỗ.

“Chạy cái gì?”

Giọng Tô Cảnh Trần bật ra một tiếng cười khẽ. Cậu cao lớn đứng phía sau, một tay nắm lấy cổ áo cô như thể đang túm một con thỏ bông đang muốn trốn mất.

Vân Vũ ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cậu, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Tô Cảnh Trần một tay đút túi, có chút không tự nhiên liếc chỗ khác, khẽ hắng giọng hai tiếng rồi hơi cúi người xuống, ánh mắt ngang bằng với cô.

Trong lòng bỗng khựng lại một chút, cậu nhẹ giọng nói:

“Tôi đồng ý.”

“…Hả?”

Vân Vũ ngớ người, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đôi mắt trong veo vẫn mở to nhìn cậu, ngây ngô chẳng khác gì một chú mèo nhỏ lạc đường.

Tô Cảnh Trần thả tay ra, cúi người nhìn lướt qua bảng tên gắn trên đồng phục của cô, sau đó thản nhiên nói:

“ bạn học Vân Vũ, từ giờ trở đi, cậu là bạn gái tôi.”

Khoan đã, cái gì cơ?

Cô chỉ định tỏ tình lấy dũng khí, thử một lần thôi mà…

Đâu có nói là phải hẹn hò thật đâu chứ?!

*

Tan học.

Vân Vũ vẫn còn mơ màng như đang nằm mơ. Khi vừa ra khỏi cổng trường, cô đã thấy tài xế quen thuộc đứng chờ bên cạnh chiếc siêu xe đắt tiền.

Cô đưa cặp cho chú tài xế như thường lệ, rồi mở cửa xe phía sau, lặng lẽ ngồi xuống, đầu óc vẫn trôi nổi ở đâu đó.

Chỉ đến khi ngồi vào rồi cô mới phát hiện hôm nay không chỉ có mình cô trên xe.

Ngồi bên cạnh là một nam sinh mặc đồng phục chỉnh tề, mang theo khí chất điềm tĩnh lạnh nhạt, chính là em trai khác mẹ khác cha của cô, Thẩm Hoài.

Thật ra cũng chỉ kém cô vài tháng tuổi.

Vân Vũ ngồi thẳng người, hơi khựng lại một chút. Trên người Thẩm Hoài phảng phất mùi hương bạc hà dịu nhẹ.

Đây là lần đầu tiên cô tan học cùng Thẩm Hoài ngồi chung xe về nhà. Có thể nói là lần đầu tiên cả hai thật sự ở gần nhau như thế.

Mẹ cô mới kết hôn với ba Thẩm Hoài được hai tháng, cô cũng chỉ vừa chuyển đến Thẩm gia, nhập học ở ngôi trường này được một tháng. Từ trước đến giờ, cô và Thẩm Hoài chỉ nói với nhau vài câu xã giao.

Bình thường Thẩm Hoài đều ngồi xe khác về nhà. Hôm nay đột nhiên lại xuất hiện trên xe này khiến cô hơi bối rối, có phần không quen.

Xe lặng lẽ lướt trên đường, tài xế tập trung lái, hàng ghế sau hoàn toàn yên tĩnh.

Vân Vũ nhịn không được, lén quay đầu nhìn.

Thẩm Hoài đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Đồng phục ôm dáng vừa vặn, làm nổi bật thân hình cao gầy, vai rộng eo thon. Gương mặt nghiêng sắc sảo, đường nét tinh tế như được tạc, làn da trắng đến mức mang chút cảm giác ốm yếu.

Cậu còn đeo một chiếc kính gọng mảnh ánh vàng, phối với bộ đồng phục của học viện quý tộc khiến cả người toát ra khí chất cao ngạo, lạnh lùng.

Thiếu niên tuấn mỹ dường như đã nhận ra ánh mắt của Vân Vũ, ngược lại cũng nhìn về phía cô.

“Làm sao vậy?”
Thẩm Hoài hỏi, giọng nói nhẹ nhàng mang theo từ tính, rất dễ nghe. Sau đó lại nói thêm:
“Chị….”

Cách cậu gọi “chị” khiến người ta cảm thấy quá ngoan.

Vân Vũ không nhịn được nghĩ như vậy. Cô vội vàng lắc đầu tỏ ý mình không sao, vừa định quay mặt đi thì Thẩm Hoài lại nghiêng người tới gần.

Cậu đưa tay ra, những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng vươn về phía mặt Vân Vũ.

Dưới ánh mắt có chút bối rối của cô, tay Thẩm Hoài vòng qua phía sau tai, rồi luồn ra sau cổ, cẩn thận chỉnh lại cổ áo cho cô.

Chỉnh xong, Thẩm Hoài thu tay lại, ngồi ngay ngắn trở lại.

“Lúc nãy cổ áo chị bị lệch.”
Thẩm Hoài nói, giọng nhẹ, biểu cảm cũng rất bình thản. Vân Vũ ngượng ngùng mỉm cười:
“Cảm ơn.”

Thẩm Hoài cũng mỉm cười đáp lại. Nụ cười ấy có độ cong rất đẹp, trông rất ngoan.

Vân Vũ nhớ tới lời Lâm Hiểu Hiểu từng nói, tuy phần lớn nữ sinh trong trường thích Tô Cảnh Trần, nhưng thật ra nam thần thật sự là Thẩm Hoài.

Tuy nhiên, phần lớn mọi người đều giữ khoảng cách, chỉ dám nhìn từ xa. Tính cách cậu ấy ôn hòa, ngoại hình không thua kém Tô Cảnh Trần, hơn nữa còn chơi piano rất giỏi.

Ánh mắt Vân Vũ bất giác dừng lại trên tay cậu khớp xương rõ ràng, trắng trẻo, thon dài, rất đẹp.

Không biết từ lúc nào, họ đã về đến nhà. Là mẹ của Vân Vũ tự mình ra mở cửa đón cả hai vào.

“Các con về rồi.”
Du Văn mỉm cười, bà là mẹ của Vân Vũ, một người phụ nữ trung niên không quá xinh đẹp nhưng trông rất dịu dàng, hiền hậu.

“Cháu chào dì Du ạ.”

Thẩm Hoài bước vào trước, lễ phép chào hỏi Du Văn. Du Văn dịu dàng mỉm cười, vội vàng bảo Thẩm Hoài và Vân Vũ lên lầu nghỉ ngơi.

Thẩm Hoài là con trai của cha Thẩm và người vợ trước đã mất. Du Văn từng lo Thẩm Hoài sẽ phản cảm với mình, nhưng không ngờ thái độ của cậu lại rất tốt, không hề xem thường bà người mẹ kế này một chút nào.

Vân Vũ trở về phòng mình, đặt cặp sách lên bàn học. Phòng của cô được trang trí rất đẹp, tất cả đều được sắp xếp theo phong cách mà cô thích, tất cả đều do Thẩm gia chuẩn bị.

Cô ngồi xuống trước bàn, nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, liền vội mở điện thoại. Trong danh sách liên hệ mới xuất hiện một cái tên “Tô Cảnh Trần”.

Đây là trước khi đi Tô Cảnh Trần lấy điện thoại của cô để lưu thông tin liên lạc.

Cô nghĩ lại mà vẫn cảm thấy không thể tin nổi. Hôm nay cô vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối để đi tỏ tình, dù sao cũng là cô thích trước, cũng là cô chủ động bày tỏ.

Nhưng cô thật sự không ngờ rằng Tô Cảnh Trần lại dễ dàng đồng ý như vậy.

Vân Vũ có chút bối rối, lấy ra bức thư tình mình đã viết từ trước. Cô nghĩ có khi nào Tô Cảnh Trần chỉ nhất thời nổi hứng, hoặc muốn trêu đùa cô.

Cô không khỏi siết chặt bức thư trong tay, âm thầm nhủ rằng ngày mai nhất định phải tìm cơ hội nói rõ mọi chuyện với Tô Cảnh Trần.

Cô tự nhủ phải cố gắng, nhất định phải dũng cảm đối mặt, nói cho rõ ràng.

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa, theo sau là giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc.

“Em có thể vào không?”

“Mời vào!”
Vân Vũ vội đáp.

Ngay sau đó, cửa phòng mở ra. Thẩm Hoài bưng một ly sữa bò bước vào.

“Dì Du bảo em mang sữa lên cho chị.”

Thẩm Hoài nói giọng nhỏ nhẹ, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt. Cậu đã thay bộ đồ ở nhà rộng màu xám.

Mỗi tối Vân Vũ đều uống sữa bò, đó là thói quen của cô từ trước đến nay.

“Cảm ơn!”

Vân Vũ ngẩng đầu, trong mắt mang theo chút cảm kích, rồi đưa tay nhận lấy ly sữa từ Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài đẩy đẩy gọng kính vàng, ánh mắt dừng lại ở bức thư màu hồng nhạt đặt trên bàn của Vân Vũ.

Trông giống như một bức thư tình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play