Tác giả Ngu Uyển Uyển 

Vân Vũ không gặp trở ngại gì lớn, chỉ là vì hoảng sợ mà động thai khí. Sau khi trở về biệt viện, uống thuốc dưỡng thai do quân y kê, nghỉ ngơi một lúc lâu mới dần ổn định lại.

Chỉ là thương thế của Cố Hoàn Tri thì có phần nghiêm trọng hơn. Vết kiếm nơi ngực hắn tuy may mắn không trúng tim, nhưng lại chảy rất nhiều máu.

Nửa thân trên Cố Hoàn Tri được quấn băng dày cộp, hắn nửa nằm tựa trên giường, hưởng thụ sự chăm sóc của Vân Vũ đang nhẹ nhàng đút thuốc cho.

Vân Vũ ngồi bên mép giường, tay cầm chén thuốc sứ, vừa thổi cho nguội vừa dùng thìa sứ từng muỗng đút cho Cố Hoàn Tri.

Vốn dĩ nàng chỉ đến thăm xem thương thế của hắn thế nào, vừa hay gặp lúc hắn chuẩn bị uống thuốc.

Cố Hoàn Tri liền lên tiếng than mình bị thương không tiện, nhờ nàng đút giúp.

Vân Vũ nghĩ thương tích của hắn cũng là vì bảo vệ nàng mà có, trong lòng áy náy nên chẳng chút do dự liền đồng ý.

Đến khi chén thuốc đã gần cạn, nàng mới chợt nhận ra.

“Ngươi bị thương ở ngực, nhưng không phải tay ngươi vẫn hoàn hảo, không bị hao tổn sao?”

Vân Vũ chớp chớp đôi mắt, có chút nghi hoặc hỏi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đút nốt thìa thuốc cuối cùng cho hắn.

Cố Hoàn Tri làm bộ yếu ớt, ho khẽ hai tiếng rồi đáp: “Chắc tại mất máu nhiều quá, nên cảm thấy chẳng còn chút sức nào…”

“Cũng phải… Quân y cũng nói ngươi cần nghỉ ngơi thật tốt.”

Vân Vũ gật đầu đồng tình, sau đó đặt chén thuốc rỗng sang một bên.

Cố Hoàn Tri liếm nhẹ đôi môi có chút tái nhợt, rồi thở dài nói: “A Vũ… vết thương vẫn đau lắm…”

“Bây giờ còn đau sao?”

Vân Vũ khẽ nhíu mày, giọng nàng mềm mại, vô thức mang theo vài phần lo lắng.

Nếu đến giờ vẫn còn đau, chứng tỏ vết thương hắn thật sự không nhẹ… Trong lòng nàng lại dâng thêm một tầng áy náy.

“Ừ, vẫn còn đau…”

Giọng Cố Hoàn Tri yếu ớt, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại ánh lên chút ý cười, nhìn chằm chằm vào Vân Vũ.

“Nhưng… nếu A Vũ chịu đến gần một chút, có khi sẽ không còn đau nữa…”

“Thật sao?”

Vân Vũ lại tưởng là thật, ngẩng đôi mắt long lanh nghiêm túc hỏi.

Đôi mắt ấy trong veo, thuần khiết lại sáng ngời, khiến yết hầu Cố Hoàn Tri khẽ chuyển động.

Hắn cuối cùng cũng không nhịn được, giây tiếp theo liền nghiêng người áp sát, một tay đặt sau gáy Vân Vũ rồi hôn lên môi nàng.

“Ưm…”

Vân Vũ bị nụ hôn bất ngờ làm cho hoảng hốt, nàng giơ tay đặt lên ngực Cố Hoàn Tri, vừa định dùng sức đẩy hắn ra.

Nhưng tay nàng lại chạm phải lớp băng gạc quấn trước ngực hắn, nghĩ đến vết thương của hắn, nàng liền không nỡ đẩy nữa.

“Buông, buông ra… Ưm…”

Mãi đến khi Vân Vũ phát ra tiếng bất mãn, Cố Hoàn Tri mới lưu luyến buông nàng ra.

Khoảng cách giữa hai người vẫn rất gần, Vân Vũ thở gấp, vừa kết thúc nụ hôn sâu đầy quyến luyến, đôi mắt ươn ướt của nàng vẫn còn mang theo chút mê ly.

Cố Hoàn Tri mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Vết thương này thật sự không còn đau, cảm ơn phu nhân.”

“Ngươi… Ngươi lại trêu ta!”

Lúc này Vân Vũ mới nhận ra mình bị hắn lừa, giận đến mức mặt đỏ bừng.

Nàng giơ tay, tay kia đỡ bụng nhô lên, tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.

Ngay sau đó liền muốn tránh xa Cố Hoàn Tri một chút, nhưng giây sau đã bị hắn đưa tay ôm lấy eo nàng.

“Dạo gần đây con có hay quấy nàng không?”

Cố Hoàn Tri vừa hỏi vừa nhẹ nhàng xoa lên bụng nàng, rồi cúi xuống, áp tai vào đó.

“Hôm nay đá nhiều lắm.”

Vân Vũ thành thật trả lời, Cố Hoàn Tri liền hôn lên bụng nàng qua lớp áo, động tác rất nhẹ nhàng.

Vân Vũ cúi đầu nhìn hắn áp má lên bụng mình, khung cảnh ấy lại có mấy phần ấm áp.

Hai người gần gũi vô cùng, Vân Vũ vốn định rời khỏi hắn một chút, nhưng giờ nhìn thấy hắn như vậy lại không nỡ đẩy ra.

Thôi vậy…

Vân Vũ nghĩ chắc là mình không ghét Cố Hoàn Tri, chỉ là hắn có hơi… âm hiểm.

Hơn nữa… hơi biến thái.

Nhưng khi thấy hắn vì nàng mà không chút do dự quỳ xuống, thậm chí tự làm tổn thương mình…

Vân Vũ thừa nhận, đã có khoảnh khắc nàng không phân rõ đó là vì mềm lòng hay là… rung động.

*

Nhị hoàng tử nhảy vực mà chết, đám phản quân còn lại cũng đã bị tiêu diệt.

Sau khi điều tra rõ chuyện tạo phản, cũng phát hiện người sau đó từng âm thầm hãm hại Thái tử, định giết Thái tử để đưa con mình lên ngôi.

Hoàng thượng nổi giận sau đó ban chết, đồng thời phong Cố Hoàn Tri là công thần nhất đẳng.

Giữa mùa đông giá rét, Vân Vũ bình an sinh ra một bé trai trắng trẻo khỏe mạnh.

Sau vụ tạo phản, Hoàng thượng lâm bệnh nặng không dậy nổi, đến đầu năm mới thì băng hà.

Thái tử lên ngôi, trở thành tân đế.

Ngày hôm ấy, Cố Hoàn Tri vừa trở về sau lễ đăng cơ của tân hoàng, liền thấy A Vũ của hắn đang ôm con ngồi trong sân.

Phục Linh đứng một bên chờ, còn Vân Vũ thì ôm con trai ngồi trên ghế đá nhẹ nhàng ru con ngủ.

Không lâu sau đứa trẻ ngủ say, Vân Vũ mới dừng tay, ngẩng đầu lên, liền bắt gặp Cố Hoàn Tri đang bước về phía nàng.

Vân Vũ ôm con trai đứng lên, ngay sau đó liền bị Cố Hoàn Tri mạnh mẽ tiến lên, hôn một cái vào khuôn mặt trắng nõn của nàng.

Phục Linh vẫn còn đứng bên cạnh, hắn thật sự quá càn rỡ.

Nhưng Vân Vũ đã lười tức giận, vì Cố Hoàn Tri thật sự rất dính người, mỗi lần trở về sau khi triều chính, việc đầu tiên của hắn chính là muốn ôm nàng một cái.

Cố Hoàn Tri nhận lấy đứa trẻ đang ngủ say từ tay Vân Vũ, sau đó ôm nàng giao cho Phục Linh.

“Ôm đi, mang lên thiên điện ngủ đi.”

“Vâng.”

Phục Linh cẩn thận ôm đứa bé mới sinh, cúi người hành lễ rồi xoay người rời đi.

Vân Vũ nghe vậy liền cảm thấy tức giận, nâng mắt nhìn hắn: “Ngươi sao luôn không cho tiểu bảo ngủ cùng ta?”

Từ khi Vân Vũ ở cữ, tiểu bảo đã được mang lên thiên điện ngủ, và ngày thường cũng chỉ có bà vú trông chừng.

Mặc dù không còn giống như trước kia, khi mà Cố Hoàn Tri dùng xiềng xích buộc nàng hoặc cho người giám sát nàng như hắc giáp vệ.

Nhưng nếu nàng muốn ra ngoài, Cố Hoàn Tri vẫn luôn đi theo nàng, không chịu để nàng một mình.

Cố Hoàn Tri dường như không nhận ra sự tức giận của Vân Vũ, tiến lên tự nhiên dắt tay nàng, rồi hôn lên tay nàng.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, tiểu bảo là nam hài, không thể ngủ cùng nàng.”

“Tiểu bảo mới mấy tháng tuổi cơ chứ?!”

Vân Vũ tức giận đến mức không biết nói gì, nhưng Cố Hoàn Tri lại không bận tâm. Hôm nay hắn thượng triều, chỉ muốn được gần gũi A Vũ.

Cố Hoàn Tri tiến gần, nhưng Vân Vũ lại dùng tay đẩy ngực hắn ra, ngăn cản.

“Ta nhớ rõ là ngươi nói, sau khi ta sinh con thì sẽ thả ta đi mà?”

“A Vũ nhớ lầm rồi, ta bao giờ nói vậy?”

Cố Hoàn Tri cười, nụ cười của hắn vô cùng tươi tắn, ấm áp và vô hại.

Chỉ có Vân Vũ mới biết nụ cười vô hại này lại ẩn chứa bao nhiêu dục vọng âm hiểm.

“Ngươi, ngươi thật sự là ——”

Vân Vũ tức giận, ngón tay thon dài chỉ vào Cố Hoàn Tri, không thể thốt nên lời, chỉ có thể nghiến răng nói:

“Kẻ điên…”

Cố Hoàn Tri cười, hắn ôm chặt Vân Vũ vào lòng, cúi đầu cọ vào cổ nàng.

“Ta chính là kẻ điên, chỉ là kẻ điên của A Vũ.”

【 Tích! Kiểm tra đo lường hoàn tất, kết nối với thế giới vị diện đã hoàn thành 】

【 Đạt được kết cục: Đương tướng quân luyến thượng pháo hôi, ngươi trốn hắn truy, chắp cánh cũng khó thoát 】

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play