Tác giả Ngu Uyển Uyển 

Tấn Quốc công bắt giữ Vân Vũ, từng bước một áp giải nàng về phía Nhị hoàng tử.

Đôi mắt Cố Hoàn Tri chấn động, người mà hắn tâm tâm niệm niệm lại đang bị kẻ khác khống chế ngay trước mặt mình.

Lưỡi kiếm vấy máu trong tay Tấn Quốc công kề sát cổ trắng nõn của Vân Vũ.

Nàng không dám nhúc nhích, thậm chí không dám thở mạnh. Một tay nàng che lấy bụng, tinh thần căng thẳng đến cực độ, cẩn trọng bước đi theo Tấn Quốc công.

“A Vũ…”

Cố Hoàn Tri mắt đỏ ngầu, ánh nhìn khóa chặt lấy Tấn Quốc công. Tay siết chặt chuôi kiếm, đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến mức rỉ máu.

May thay, hắn cẩn thận quan sát thấy Vân Vũ chưa bị thương tổn gì, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Xung quanh, các tướng sĩ của hắn đều do dự đứng yên tại chỗ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tấn Quốc công thuận lợi áp giải Vân Vũ đến bên cạnh Nhị hoàng tử. Nhìn thấy lưỡi kiếm chỉ còn cách cổ nàng một khoảng ngắn, ánh mắt Nhị hoàng tử lập tức hiện lên vẻ bất mãn.

“Ta đã nói rõ, không có lệnh của ta thì không được lấy nàng làm con tin!”

“Điện hạ, tình thế giờ đã khác!” Tấn Quốc công nghiến răng, ánh mắt không rời khỏi Cố Hoàn Tri, hận đến thấu xương. “Chúng ta đã xem thường hắn… cứ tưởng mọi thứ nằm trong tính toán, nào ngờ lại rơi vào bẫy.”

Hắn chỉ về phía sau: “Sau lưng chúng ta là huyền nhai, không còn đường rút! Chỉ có bắt nàng, mới có thể giành lại một con đường sống!”

Nói đoạn, tay hắn siết chặt chuôi kiếm, lưỡi kiếm dính máu áp sát cổ Vân Vũ hơn nữa.

Nàng cứng đờ người, không dám động đậy, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Cố Hoàn Tri.

Cố Hoàn Tri trong lòng như có lửa đốt, hắn giơ tay ra hiệu buộc mọi người tạm thời dừng lại.

Xung quanh, các binh sĩ giơ cao đuốc soi sáng rõ khuôn mặt Cố Hoàn Tri.

“A Vũ, nàng đừng sợ!”

Cố Hoàn Tri nhìn về phía Vân Vũ, dịu giọng trấn an. Nhưng chính hắn lại siết chặt hai tay, ánh mắt đầy căm phẫn dán chặt vào thanh kiếm đang kề trên cổ Vân Vũ.

Lúc này, trong lòng Vân Vũ vô cùng hoảng loạn, nàng cố gọi hệ thống Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch như biến mất, gọi thế nào cũng không có phản hồi.

Phản quân lúc này đã kiệt sức, số người còn lại chưa tới hai trăm, đều bị bao vây không còn đường lui.

“Cố Hoàn Tri!”

Tấn Quốc công lớn tiếng quát, tay hắn siết chặt chuôi kiếm, lưỡi kiếm dí sát vào cổ Vân Vũ, cắt ra một vết thương nhỏ.

Vân Vũ rất sợ đau, nàng hoảng sợ ngẩng cao đầu, cố tránh xa lưỡi kiếm.

Cố Hoàn Tri thấy vậy thì vô cùng lo lắng, trong lòng như có sóng trào.

Đôi mắt hắn lạnh lùng, như muốn xé xác Tấn Quốc công thành trăm mảnh.

“Nếu còn muốn vợ ngươi sống, thì mau lệnh rút quân. Chờ bọn ta rời đi sẽ lập tức thả người!”

“Ngươi bảo ta tin lời ngươi thế nào?”

Cố Hoàn Tri lớn tiếng đáp lại, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Tấn Quốc công ánh mắt tối lại, hắn vốn không định thả người, Vân Vũ là con tin quan trọng. Nếu giờ thả, chưa chắc Cố Hoàn Tri đã bỏ qua.

Tấn Quốc công hung hăng nói:
“Bớt nhiều lời! Nếu ngươi không lui, ta sẽ giết luôn cả đứa bé trong bụng nàng!”

Nói xong, hắn đổi hướng mũi kiếm, chuẩn bị đâm về phía bụng Vân Vũ.

Cố Hoàn Tri toàn thân sôi máu, lập tức rút kiếm, chuẩn bị lao lên ngăn cản.

Tấn Quốc công bên cạnh Nhị hoàng tử lại ra tay trước hắn một bước.

“A!”

Tấn Quốc công hét lên một tiếng đau đớn, hắn bị Nhị hoàng tử đá mạnh một cú vào cổ tay, thanh kiếm trong tay cũng rơi xuống đất.

Còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã bị Nhị hoàng tử đâm một nhát xuyên tim.

Tấn Quốc công: OUT

Nhị hoàng tử giết người ngay trước mặt mọi người, máu văng đầy một bên mặt, trông vô cùng đáng sợ.

Cố Hoàn Tri định nhân cơ hội xông lên cứu Vân Vũ, nhưng lại bị Nhị hoàng tử nhanh tay ôm chặt nàng vào lòng, thanh kiếm dính máu cũng tiện thể kề sát cổ nàng.

Liên tục bị uy hiếp đến tính mạng, cơ thể Vân Vũ run rẩy không ngừng.

Cố Hoàn Tri cố gắng ép mình giữ bình tĩnh, hắn cất giọng trầm ổn, dứt khoát nói:

“Ngươi thả A Vũ ra, ta thế chỗ nàng làm con tin.”

Nhị hoàng tử bật cười khinh bỉ:

“Ngươi võ công giỏi như vậy, ta mà bắt ngươi làm con tin thì ta còn ngu hơn!”

“Vậy ngươi nói đi, ta phải làm gì thì ngươi mới chịu thả A Vũ?”

“Rất đơn giản…”

Nhị hoàng tử nhếch môi cười lạnh, trên má vẫn còn vết máu đỏ tươi, trông cực kỳ ghê rợn.

“Ngươi nếu chịu quỳ xuống, biết đâu ta sẽ suy nghĩ lại.”

Bộp một tiếng, Cố Hoàn Tri quỳ xuống.

Hắn quỳ ngay sau khi Nhị hoàng tử vừa dứt lời, gần như không hề do dự, khiến mọi người xung quanh đều sửng sốt.

Người ta vẫn nói: đàn ông có thể chết chứ không quỳ, nhưng với Cố Hoàn Tri — điều đó không quan trọng.

Hắn chỉ cần A Vũ, chỉ muốn bảo vệ A Vũ.

Vân Vũ chết sững, đôi mắt nàng đỏ hoe, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Cố Hoàn Tri…”

Cố Hoàn Tri quỳ giữa nền đất lầy lội, sắc mặt kiên định không đổi.

“Ta muốn ngươi tự đâm mình một kiếm!”

Nhị hoàng tử lạnh lùng ra lệnh, dù xung quanh có người can ngăn, Cố Hoàn Tri vẫn không chần chừ, cầm kiếm đâm thẳng vào người mình.

“Đừng mà!”

Vân Vũ không nhịn được hét lên. Chỉ nghe thấy tiếng rên khẽ, Cố Hoàn Tri rút mũi kiếm ra khỏi thân mình.

Hắn ổn định lại hơi thở, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Nhị hoàng tử.

“Nếu ngươi thả A Vũ, ta sẽ để ngươi sống.”

“Để ta sống?”

Nhị hoàng tử chậm rãi lặp lại, còn bật cười một tiếng lạnh lùng. Trong mắt hắn đã chẳng còn chút hi vọng nào.

Dù có sống sót, bị áp giải về kinh thành, kết cục cũng chỉ là tội chết.

Nói cho cùng, hôm nay hắn đã không còn đường sống.

Thế nhưng… Nhị hoàng tử hơi nheo mắt, nhìn Vân Vũ đang bị mình khống chế.

Hắn siết chặt cánh tay nàng, tay còn lại giơ kiếm kề sát cổ.

Rồi từng bước, hắn kéo nàng lùi dần về phía mép vực sâu phía sau.

Cố Hoàn Tri từ từ đứng dậy khỏi mặt đất. Hắn không dám để những người khác lại gần thêm chút nào, chỉ một mình, không mang theo kiếm, chậm rãi tiến lên.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì…” Vân Vũ hơi quay đầu lại, giọng run run. Nàng vẫn cảm nhận được cơn gió lạnh thấu xương đang rít lên từ vực sâu phía sau.

“Chúng ta cùng chết… ngươi vui chứ?”

Phía sau truyền đến giọng nói của Nhị hoàng tử, bình thản đến lạ, cứ như đang nói “Ta muốn ra ngoài một lát” – nhẹ nhàng và dửng dưng đến vô cảm.

Vui cái đầu ngươi…

Vân Vũ đỏ hoe mắt, không dám quay đầu lại. Vực sâu thế kia, nếu thật sự ngã xuống…

Không phải nát bét xác ra từng mảnh sao?

Nàng nói đến… xác chết đấy.

Nhị hoàng tử nhìn Cố Hoàn Tri đang một mình tiến gần, ánh mắt trầm tĩnh.

Hắn nói: “Cố Hoàn Tri, cuối cùng vẫn là ta thua.”

Hắn nhớ lại cuộc đời mình – từ khi sinh ra, đã sống trong những tư tưởng tranh đoạt. Hắn giấu tài năng, chỉ để một ngày bước lên ngôi vị tối cao.

Hắn muốn so với Thái tử, muốn vượt qua Cố Hoàn Tri, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn là kẻ bại trận.

Giờ nghĩ lại, hắn thật sự yêu Vân Vũ sao?

Có lẽ, chỉ là vì ganh tị với Cố Hoàn Tri nên muốn chiếm được nàng.

Nhưng suy nghĩ kỹ hơn, hắn cũng có chút tình cảm thật lòng.

Bởi vì ngay khoảnh khắc lần đầu gặp nàng, hắn đã sửng sốt – nàng giống hệt người vợ trong trí tưởng thuở niên thiếu của hắn.

Khi ấy, hắn chưa bị quyền lực làm mờ mắt. Hắn từng cùng Thái tử trò chuyện về hình mẫu người vợ lý tưởng, từng nói sau này muốn cùng nàng sống nơi núi rừng, không màng thế sự.

Nhị hoàng tử nghiêng đầu sát vào Vân Vũ, mỉm cười dịu dàng:

“Ta đã nói… ta sẽ không làm hại ngươi.”

“Cho nên, chỉ cần ta chết là đủ rồi.”

Ngay giây tiếp theo, hắn mạnh tay đẩy Vân Vũ ra – lực rất mạnh.

Phía trước là triền núi đầy bụi gai. Vân Vũ theo bản năng ôm lấy bụng, tưởng rằng mình sắp bị quăng thẳng xuống đó.

Nhưng bất ngờ, nàng được vòng tay rộng lớn của Cố Hoàn Tri ôm chặt lấy, cả hai cùng lăn xuống bụi gai phía dưới.

Dù được hắn che chắn, Vân Vũ vẫn bị va đập không ít. Khi dừng lại, nàng ôm bụng, rên rỉ:

“Đau quá…”

Cơn đau nhói lên nơi bụng khiến nàng thở dốc, nhưng may thay chỉ đau trong chốc lát rồi dịu xuống.

Cố Hoàn Tri nằm ngay bên cạnh, da thịt lộ ra khắp người đều bị bụi gai cào xước, máu loang thành vệt đỏ nổi bật.

Chỉ lúc này Vân Vũ mới nhận ra bộ đồ đen trên người hắn đã thấm đầy máu. Vì vải tối màu nên nàng không nhìn ra trước đó.

“Cố Hoàn Tri!”

Vân Vũ lo lắng gọi to. Hắn chưa bất tỉnh, chỉ là vết thương do tự đâm ban nãy khá nặng.

“Tướng quân! Phu nhân!”

Giọng của Càng Thanh cùng vài Hắc Giáp Vệ vang lên.

Càng Thanh vội bước đến, định đỡ Cố Hoàn Tri lên để đưa đi chữa trị.

Nhưng Cố Hoàn Tri lập tức mở mắt, siết chặt tay Càng Thanh, đôi mắt đỏ hoe:

“Mau! Mau đưa phu nhân xuống núi, đến chỗ quân y trước! Nàng vừa rồi bị đau bụng! Mau lên!”

“Rõ!”

Còn Nhị hoàng tử, hắn đã nhảy xuống vực.

Ngay giây sau khi đẩy Vân Vũ ra, hắn không do dự, dứt khoát nhảy theo.

Vân Vũ dường như vẫn còn nghe thấy tiếng hắn thì thầm trước khi biến mất:

“Ngươi nói… ta có thật sự… thua kém Cố Hoàn Tri không…”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play