Tác giả Ngu Uyển Uyển 

Công chúa Ôn Nghi mất tích.

Hoàng thượng hạ lệnh truy xét, nhưng những người theo nàng xuất cung hôm ấy toàn bộ đều bị gi·ết ch·ết, tung tích hoàn toàn bị xóa sạch. Không ai biết nàng đã đi đâu.

Trong địa lao ẩm ướt âm u của Tướng quân phủ, Ôn Nghi bị gông sắt xiềng chặt, quỳ rạp trên nền đất lạnh lẽo, cả người chật vật không thể tả.

Y phục hoa lệ loang đầy bùn đất, tóc tai rối bời, máu tươi cùng vết thương khắp nơi. Gương mặt vốn kiêu sa giờ chỉ còn lại sự nhếch nhác và tuyệt vọng, hoàn toàn không còn chút bóng dáng công chúa cao quý của ngày trước.

Từ lúc bị Hắc Giáp Vệ áp giải tới đây, nàng phải chịu đủ cực hình tra khảo. Địa lao âm u, ẩm thấp, lũ chuột hoành hành bò qua bò lại trên người nàng, mà đôi tay thì bị treo ngược, đến xua đuổi cũng không thể. Thân thể đau đớn, tinh thần suy sụp, nàng như sắp phát điên.

Trước mắt Ôn Nghi hiện lên một đôi giày ám kim sắc. Nàng ngẩng đầu, thấy Cố Hoàn Tri đang đứng ngay trước mặt mình, phía sau hắn là Càng Thanh cùng mấy tên Hắc Giáp Vệ đều là kẻ từng động thủ hành hình nàng.

Ôn Nghi chật vật giãy giụa muốn tới gần Cố Hoàn Tri, trên người mang theo mùi máu tươi nồng nặc.

“Hoàn Tri! Hoàn Tri! Ngươi là tới đón ta ra ngoài, đúng không?”
Ôn Nghi như bắt được cọng rơm cuối cùng, nước mắt giàn giụa, giọng khàn khàn cầu xin:
“Cầu xin ngươi… cầu xin ngươi tha cho ta… thả ta đi…”

“Thả ngươi?”

Cố Hoàn Tri cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo mang theo chán ghét không chút che giấu.

“Ngày ấy trong tiệc sinh thần của Nhị điện hạ, ngươi hạ dược A Vũ, mưu toan hủy đi trong sạch của nàng. Lúc sau lại nhiều lần ngăn cản ta tìm được nàng, thậm chí còn muốn âm thầm giết chết nàng.”

“Hành vi như vậy, dẫu ta có khiến ngươi chịu thiên đao vạn quả, cũng khó tiêu nỗi hận trong lòng ta.”

Ôn Nghi tóc tai rối bời, gương mặt dơ bẩn không nhìn ra hình dáng vốn có, cắn răng nâng đầu, ánh mắt dữ tợn nhìn hắn.

“Ta cùng ngươi quen biết từ thuở nhỏ, bao năm tình cảm… Vậy mà ngươi vì một nữ nhân tiện mệnh như nàng, lại đối với ta như thế?!”

“Tình cảm?” – Cố Hoàn Tri cười lạnh, thanh âm rét căm.

“Nếu ta khi xưa không được công tích, không có giá trị lợi dụng, ngươi cùng  huynh trưởng ngươi e là vẫn như khi còn nhỏ, chưa từng đặt ta vào mắt.”

Ôn Nghi trừng lớn hai mắt, thân thể không tự chủ được mà rụt lại. Khi còn nhỏ, nàng và Nhị hoàng tử xác thực chưa từng coi trọng Cố Hoàn Tri.

Mãi đến khi hắn ra chiến trường lập công, dần dà trở nên tuấn tú cao lớn, nàng mới chủ động đến gần, làm bộ lôi kéo thân cận.

Cố Hoàn Tri khẽ cau mày, lui ra một bước, ánh mắt ghét bỏ. Hắn nâng tay, liếc nhìn Càng Thanh, giọng nói lạnh như băng:

“Đem người xử lý sạch sẽ. Chớ để phu nhân biết.”

“Tuân lệnh!”

Ôn Nghi cả người run lẩy bẩy, ngã ngồi trong vũng bùn bẩn thỉu, sợ hãi dâng đầy khóe mắt, cất giọng gào khóc:

“Không! Không được! Ta là công chúa, ngươi không thể giết ta! Nếu phụ hoàng mẫu hậu biết được —”

“Ngươi cho rằng ta không dám sao?” – Cố Hoàn Tri nhàn nhạt nói, không thèm để ý tới lời uy hiếp của nàng ta, hắn tự nhiên là có biện pháp 

Hắn dửng dưng nhìn nàng dãy dụa như kẻ điên:

“Ta nhớ không lầm... đất phong của ngươi là Dụ Thành, đúng không?”

Ôn Nghi chợt dừng lại động tác giãy giụa, nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Cố Hoàn Tri, nàng cảm thấy một cơn lạnh lẽo dâng lên trong lòng. Môi nàng run rẩy, ánh mắt chột dạ, thấp giọng nói: “Ngươi… ngươi có ý gì?”

Cố Hoàn Tri không đáp lại câu hỏi của nàng, mà chỉ quay sang nói với Càng Thanh:

“Lập tức truyền mật hàm đến Đông Cung, làm theo kế hoạch hành sự.”

“Vâng.”

Đông Cung... Thái tử! Ôn Nghi mở to mắt, không thể tin nổi nhìn Cố Hoàn Tri.

“Ngươi… ngươi lại cùng Thái tử hợp tác với nhau?”

Ôn Nghi hét lên, gần như mất kiểm soát. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, nàng thật sự không thể ngờ Cố Hoàn Tri lại âm thầm có liên hệ với Thái tử.

Bởi vì trước đây, dù trong cung hay hiện tại, chưa bao giờ có tin đồn về mối quan hệ giữa Thái tử và Cố Hoàn Tri. Vì thế, nàng cùng Nhị hoàng tử mới tính đủ mọi cách để xây dựng mối quan hệ với hắn, cứ tưởng hắn đã nằm trong phe của họ.

Giọng nói của Ôn Nghi sắc bén, như dao cắt, nhưng Cố Hoàn Tri chỉ nhíu mày, vẻ không vui, rồi quay lại, đưa ngón trỏ lên khẽ chỉ vào môi mình.

“Suỵt…”

Giây tiếp theo, hai hắc giáp vệ tiến lên, bịt miệng Ôn Nghi lại, nhanh chóng rút kiếm. Nàng trừng mắt, chưa kịp giãy giụa thì một nhát kiếm đã cắt đứt mọi thứ.

Máu tươi văng khắp nơi, mùi tanh nồng nặc bao phủ khắp khu lao ngục u tối ẩm ướt.

Cố Hoàn Tri không hề dừng lại lâu, hắn rời khỏi địa lao, Càng Thanh nhắm mắt theo sát hắn, bước đi cùng.

Hắn vốn định đến tẩm điện để gặp Vân Vũ, nhưng chỉ vừa đi được vài bước trong hành lang dài, hắn đột ngột dừng lại, quay đầu hỏi nghiêm túc:

“Càng Thanh, trên người ta mùi máu có quá nặng không?”

Càng Thanh suy nghĩ một lát rồi đáp: “Có một chút, nhưng nếu không quá cẩn thận thì người khác khó mà nhận ra.”

Càng Thanh thành thật trả lời, Cố Hoàn Tri lại nhẹ nhàng nhíu mày, ngửi ngửi hương vị trên người.

“ Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa.”

A Vũ không thích mùi máu tươi, dù chỉ một chút thôi, hắn cũng lo nàng cảm thấy khó chịu.

Cố Hoàn Tri tắm gội sạch sẽ, thay bộ đồ mới tinh. Sau khi chỉnh đốn lại trang phục, giờ đã là đêm khuya.

Trong tẩm điện, đuốc đèn chỉ còn lại hai ngọn ở đầu giường, chiếu sáng nhợt nhạt, phần lớn không gian chìm trong bóng tối.

Cố Hoàn Tri bước vào, tay chân nhẹ nhàng. Vân Vũ đang nằm trong ổ chăn, hơi thở mỏng manh, ngủ say. Mái tóc dài của nàng đang rối tung, chăn kéo gần lên đến ngực.

Hắn ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng, vốn định đưa nàng ra ngoài chăn. Nhưng khi cảm nhận được làn da mềm mại của nàng, hắn chợt cảm thấy không nỡ buông ra.

A Vũ có làn da như bạch ngọc, mỗi lần chạm vào đều khiến hắn cảm thấy thích thú vô cùng.

“A Vũ……” Cố Hoàn Tri thì thầm, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay nàng.

Nàng đã biến mất hơn một tháng, hắn tưởng mình sẽ phát điên vì nhớ nhung.

Vân Vũ mơ màng trong giấc ngủ, cảm thấy ngón tay mình ướt đẫm, một cảm giác lạ lùng, tê tê dại dại khiến nàng khó chịu.

Nàng ưm ư một tiếng, đôi mắt vẫn nhập nhèm buồn ngủ, nương theo ánh nến thấy rõ người trước mắt.

Cố Hoàn Tri nắm lấy tay nàng, khẽ liếm từng ngón tay như bạch ngọc của nàng, động tác dịu dàng nhưng đầy tham lam.

Vân Vũ trong giấc ngủ mơ màng lập tức bừng tỉnh, mặt nàng đỏ bừng, cảm thấy như lửa đang thiêu đốt.

“Ngươi… ngươi buông ra!” Nàng xấu hổ và giận dữ nói, cố gắng rút tay ra, nhưng vì cảm giác ướt át, nàng không thể nào làm được.

“Là ta không tốt, đánh thức nàng.” Cố Hoàn Tri nhẹ nhàng nói, động tác tự nhiên, lấy khăn sạch sẽ lau tay nàng.

Sau khi lau sạch, Vân Vũ vội vã kéo tay mình vào trong chăn, chỉ để lộ ra một chút, cảnh giác nhìn Cố Hoàn Tri.

“ Lần… Lần sau không được như vậy.” Nàng đỏ mặt, thấp giọng nói.

“Không được.” 

Cố Hoàn Tri lại trực tiếp từ chối, không chút khách khí xốc chăn lên, nằm xuống bên cạnh, thuận tay bắt Vân Vũ đang quay người muốn tránh xa hắn.

Cánh tay mạnh mẽ từ phía sau ôm lấy nàng, kéo nàng vào trong lòng, bàn tay lớn bảo vệ bụng nàng, ấm áp và an toàn.

“ Được rồi, ngủ đi.”

Hắn kiên quyết phải ôm nàng ngủ, Vân Vũ sức lực nhỏ bé không thể thoát khỏi, chỉ có thể thở phì phì, giận dỗi một hồi, rồi không lâu sau bị cơn buồn ngủ tấn công, nàng từ từ thiếp đi.

Trong lúc sắp ngủ, trong lòng nàng vẫn còn thầm nghĩ: "Nam chính đúng là một tên đại biến thái!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play