Tác giả: Ngu Uyển Uyển
Đêm khuya, trong phủ tướng quân đèn đuốc sáng trưng, vì Cố tướng quân suốt đêm tiếp tục trở về sau hơn một tháng truy tìm phu nhân.
Lúc này, trong tẩm điện, Cố Hoàn Tri ngồi bên giường, ánh mắt dõi theo Vân Vũ vẫn đang nằm mê man trên giường.
Ánh mắt hắn đầy vẻ xâm lược, đã hơn một tháng không được gặp A Vũ, nàng có vẻ gầy hơn một chút, nhưng vẫn đẹp như vậy.
Lúc này, phục linh cùng phủ y bước vào, vừa chuẩn bị hành lễ thì bị Cố Hoàn Tri ngắt lời.
“Không cần hành lễ, mau xem phu nhân bị làm sao rồi? Tại sao hôn mê mà chưa tỉnh lại?”
Cố Hoàn Tri cau mày, hỏi. Phủ y vội vã tiến lên, mang theo hòm thuốc.
“Chẳng lẽ bị thương? Mắc bệnh? Hay là trúng độc?”
Cố Hoàn Tri lo lắng, vẻ mặt đầy mối lo. Phủ y bị liên tiếp hỏi như vậy, mồ hôi vã ra trên trán.
“Dạ… Xin tướng quân cho phép ti chức bắt mạch cho phu nhân, rồi sẽ có phương án.”
Phủ y đổ mồ hôi nói, khi nhận được cái gật đầu từ Cố Hoàn Tri, liền quỳ xuống bên giường, bắt mạch cho Vân Vũ.
“Thế nào rồi?”
“Chờ một chút…”
Phủ y đổ mồ hôi, hắn mới vừa chạm vào được mạch, tướng quân đã không khỏi nôn nóng hỏi.
Thật sự xem hắn là thần tiên à?
Phủ y nghiêm túc bắt mạch, Cố Hoàn Tri ngồi bên, trong lòng lo lắng không yên.
Khi phủ y xác nhận không có vấn đề nghiêm trọng, ông mới chắp tay thi lễ nói:
“Tướng quân, phu nhân không có gì phải lo, chỉ là bị kinh hách cộng thêm suốt đêm vất vả, động chút thai khí mà thôi.”
“Không có trở ngại là tốt rồi…”
Cố Hoàn Tri nghe vậy, nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy phủ y nói một câu.
“Động thai khí?”
“Đúng vậy, phu nhân hiện giờ mới mang thai hơn một tháng, mạch tượng hơi yếu, cần dùng thuốc dưỡng thai để điều trị sẽ tốt hơn.”
Phủ y nói nghiêm túc, trong lòng thầm cảm thấy may mắn khi không phải là trúng độc, nếu là vậy, hắn không chắc sẽ chữa được, sợ rằng sẽ không thể giữ nổi tính mạng.
Cố Hoàn Tri ngây người một lúc, rồi đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt chăm chú nhìn phủ y đang quỳ trước mặt.
“Ngươi nói là thật sao?!”
Phủ y lúc này mới hiểu rõ Cố Hoàn Tri đang hỏi về việc phu nhân mang thai, vội vàng thi lễ đáp:
“Đương nhiên là thật, tướng quân.”
Nói đùa sao? Hắn đã kiểm tra hai lần mạch của phu nhân, xác nhận chính xác.
Nghe phủ y nói như vậy, Cố Hoàn Tri chỉ cảm thấy một cảm giác vui sướng trào dâng trong lòng, khó có thể diễn tả được.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Vân Vũ rời xa hắn, hắn cảm thấy vui mừng đến vậy trong lòng.
“A Vũ có thai, A Vũ có thai…”
Cố Hoàn Tri thấp giọng nỉ non, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của hắn hiện lên nụ cười vui sướng, sự hạnh phúc không thể che giấu.
Phục Linh thấy vậy liền nhanh chóng quỳ xuống, mỉm cười nói: “Chúc mừng chủ tử! Chúc mừng phu nhân!”
Có lẽ vì động tĩnh quá lớn, Vân Vũ mơ màng tỉnh lại, bị đánh thức.
“Ưm…”
Vân Vũ ưm lên một tiếng, Cố Hoàn Tri nhanh chóng ngồi trở lại giường dùng tay ấm áp bao lấy bàn tay hơi lạnh của nàng.
Phục Linh hiểu ý cùng phủ y im lặng rời khỏi tẩm điện.
Vân Vũ mở mắt, nhìn thấy Cố Hoàn Tri ngồi bên cạnh mình. Ánh mắt hắn đầy ý cười và vui sướng, hoàn toàn khác biệt so với cái nhìn lạnh lùng khi hắn tìm thấy nàng trước đó.
Nàng nhận ra tay mình vẫn bị Cố Hoàn Tri nắm chặt, theo bản năng muốn rút ra nhưng lại nhớ đến mình là kẻ trốn chạy bị hắn bắt.
Nàng vẫn chưa biết Cố Hoàn Tri sẽ trừng phạt mình thế nào...
Vân Vũ nghĩ vậy, liền không dám động đậy, cẩn thận liếc nhìn Cố Hoàn Tri.
"A Vũ, chúng ta có con rồi..."
Cố Hoàn Tri nói với giọng có chút hưng phấn, hắn kéo tay Vân Vũ đến gần môi mình, hôn nhẹ vào mu bàn tay nàng, dường như vẫn chưa thỏa mãn, hắn lại hôn thêm vào cổ tay nàng.
Vân Vũ ngẩn người, mãi mới hiểu được ý nghĩa lời nói của Cố Hoàn Tri.
"Phủ y nói nàng đã mang thai hơn một tháng rồi, A Vũ..."
Cố Hoàn Tri hơi cúi đầu, dụi nhẹ vào tay nàng, nói: "Ta thật sự rất vui mừng..."
"Ta... ta có thai?"
Vân Vũ ngạc nhiên hỏi, nàng không biết phải cảm nhận thế nào vào lúc này, chỉ có thể đặt tay kia nhẹ nhàng lên bụng mình.
Bụng nàng vẫn còn bình thường, không hề có dấu hiệu gì rõ rệt, khó mà tin rằng hiện tại trong bụng nàng đã có một sinh linh nhỏ.
Cũng dễ hiểu khi những ngày qua nàng ăn gì cũng không ngon, chỉ cần ngửi thấy mùi máu là cảm thấy buồn nôn.
Cố Hoàn Tri nhìn thấy Vân Vũ ngẩn ngơ, đôi mắt nàng đượm buồn, ngay sau đó lại dịu dàng hỏi:
"A Vũ, nàng không thích có con sao?"
"Ta..."
Vân Vũ ấp úng, đầu óc nàng rối bời, nhớ lại việc trước đây nàng đã trộm cho mình uống thuốc tránh thai.
Nhưng bây giờ nàng vẫn có thai với con của Cố Hoàn Tri, liệu có phải đây là do số phận đã định?
Vân Vũ không biết rằng thực chất đó không phải là thuốc tránh thai.
Cố Hoàn Tri nhìn nàng, ánh mắt trở nên sâu thẳm, như thể đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Khi hắn thấy Vân Vũ có vẻ do dự, hắn cho rằng nàng không muốn sinh đứa trẻ này.
Ngay lập tức, hắn lại mỉm cười dịu dàng, động tác nhẹ nhàng ôm nàng đặt lên đùi mình.
Vân Vũ bất ngờ từ chỗ ngồi trên giường chuyển sang ngồi lên đùi Cố Hoàn Tri, nàng hơi hoảng sợ, rụt chân lại.
Nghĩ về cảnh tượng khủng khiếp ở sân trước, máu chảy lênh láng, hắn đã giết nữ tỳ, nữ chủ cũng bị bắt đi, nàng không biết tình hình hiện giờ của nữ chủ thế nào.
Vân Vũ không dám làm trái ý Cố Hoàn Tri, chỉ có thể nắm chặt vạt áo hắn, ngoan ngoãn để hắn ôm.
Cố Hoàn Tri nhìn nàng, ánh mắt tối lại.
"A Vũ, nàng không muốn ở lại tướng quân phủ sao?"
Dĩ nhiên là không muốn! Nàng chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của một vai phụ! Bây giờ hệ thống tiểu Bạch không có ở đây, nàng không biết liệu mình có bị phạt vì thay đổi cốt truyện không.
Tất cả là do Cố Hoàn Tri! Còn trẻ như vậy mà phải làm mẹ!
Vân Vũ nghĩ vậy, cảm thấy càng lúc càng bất lực, mắt nàng đỏ lên, run rẩy nhìn Cố Hoàn Tri, nhưng vẫn dũng cảm lắc đầu.
"Không... không muốn..."
Trong mắt Cố Hoàn Tri thoáng qua một tia tối tăm, nhưng hắn không muốn làm nàng lo lắng vì đang mang thai, vì vậy nhanh chóng trở lại vẻ bình thường.
"Con là vô tội, nếu A Vũ sinh con cho ta, ta sẽ để nàng đi, được không?"
Cố Hoàn Tri nói, vẻ mặt trầtrầm lắng. Vân Vũ ngây ra, dường như không ngờ rằng hắn mới vừa bắt nàng về, mà bây giờ lại dễ dàng nói muốn thả nàng đi.
Vân Vũ sợ Cố Hoàn Tri thay đổi ý, vội vàng ngừng rơi nước mắt, run rẩy đáp lời.
Cố Hoàn Tri thấy nàng đồng ý, trong đôi mắt sáng của hắn hiện lên một tia cười lạnh.
Hắn ôm chặt Vân Vũ hơn, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, vẫn chưa có dấu hiệu của thai nhi.
Đôi tay ấm áp của hắn xoa nhẹ bụng nàng, làm tai Vân Vũ hơi đỏ lên.
“A Vũ chẳng lẽ lại muốn đứa trẻ sinh ra không có danh phận, trở thành một đứa con không được công nhận”Cố Hoàn Tri nói, giọng trầm thấp, lại đầy dụ dỗ.
"Vì vậy, chúng ta sẽ kết hôn sớm, để con của chúng ta có danh phận."
Mỹ nhân mềm mại, ngốc nghếch như nàng thì sao có thể chống đỡ nổi một câu nói mang theo trăm phương ngàn kế của tên sói già thâm hiểm như Cố Hoàn Tri.
Nàng lập tức dịu dàng lên tiếng đáp ứng, trong lòng chỉ một mực nghĩ rằng sau khi sinh xong đứa bé thì có thể rời khỏi nơi này.
Nào còn để ý tới nụ cười đầy toan tính vừa lóe lên nơi đáy mắt Cố Hoàn Tri.