Tác giả: Ngu Uyển Uyển
Hôm sau, Vân Vũ từ từ tỉnh dậy nhận ra Cố Hoàn Tri đã rời đi. Trong phòng rộng lớn, nơi nào cũng thoang thoảng mùi hương thanh mát của hắn, như muốn bao trùm lấy cả cơ thể nàng.
Vân Vũ ngồi dậy khỏi giường, khi nhìn xung quanh, nàng mới nhận ra tủ đồ, giường và các vật dụng khác đã được dọn vào phòng. Có lẽ Cố Hoàn Tri muốn nàng luôn ở lại phòng hắn.
Lúc này, Phục Linh gõ cửa rồi bước vào. Thấy Vân Vũ đang ngồi trên giường, lơ đãng suy nghĩ, tóc dài đen như thác nước, áo trắng với cổ áo buông lỏng.
Trên làn da tuyết trắng của nàng vẫn còn in vài dấu hồng mai, dường như những dấu hôn ấy chưa kịp phai.
Phục Linh nhanh chóng thu lại ánh mắt, mỉm cười tiến lại gần, giúp Vân Vũ rời giường và mặc trang phục.
Sau khi Vân Vũ rửa mặt xong, nàng ngồi trước gương đồng, tóc đen và làn da như tuyết phản chiếu trong gương. Nhưng ánh mắt lại dừng lại ở cổ nàng, nơi dấu hôn mờ nhạt vẫn chưa tan biến.
Vân Vũ cảm thấy hơi ngượng ngùng khi giơ tay xoa nhẹ những dấu hôn trên cổ, cố gắng dùng cổ áo che đi, nhưng phần cổ lại không thể nào che khuất hết được. Nàng đành bất lực buông tay.
Phục Linh đứng phía sau nàng, nhẹ nhàng nói: "Nô tỳ sẽ trang điểm cho phu nhân."
"Phu nhân?" Vân Vũ giật mình, trong lòng bỗng lo lắng. Đôi mắt nàng mở to, không thể tin vào tai mình. Mới nãy, rõ ràng Phục Linh đã gọi nàng là phu nhân?
Phục Linh lập tức cung kính cúi người, giải thích: "Đây là mệnh lệnh sáng nay của tướng quân, ngài ấy đã phân phó rằng trong phủ mọi người đều phải gọi ngài là phu nhân."
"Ta... ta không thích đâu..." Vân Vũ cảm thấy bất an, tay vô thức nắm chặt vạt áo, "Ngươi cứ gọi ta như trước kia đi."
Phục Linh không nói gì, chỉ im lặng quỳ xuống, vẻ khó xử: "Việc này là do tướng quân tự mình dặn dò, nô tỳ không dám trái lệnh, mong phu nhân hiểu cho."
Vân Vũ vẫn chưa nhận ra Phục Linh thực chất là ám vệ, nàng chỉ nghĩ rằng Phục Linh là một nô tỳ bình thường, một người đáng thương. Nàng không muốn làm khó Phục Linh, nên nhẹ nhàng nói: "Thôi, không sao. Ngươi đứng dậy đi."
"Đa tạ phu nhân." Phục Linh cúi đầu, cảm kích.
Phục Linh gật đầu, hành lễ rồi mới đứng dậy, cầm gương lược trên bàn, dùng cây lược gỗ tử để chải tóc cho Vân Vũ, tạo thành một búi tóc gọn gàng.
Ngay lúc đó, Cố Hoàn Tri đẩy cửa bước vào. Phục Linh vội vàng dừng lại, hành lễ trước Cố Hoàn Tri. Cố Hoàn Tri chỉ nhẹ nhàng ra hiệu một cái, Phục Linh liền nhanh chóng rời khỏi phòng.
Vân Vũ thấy Phục Linh đi rồi, trong lòng bất giác lo lắng. Nàng sợ rằng Cố Hoàn Tri lại sẽ làm điều gì đó với mình.
Ngày hôm qua, nàng vừa mới uống thuốc tránh thai mà Phục Linh lặng lẽ đưa cho, nó rất khó uống. Nàng thật sự không nghĩ hôm nay lại phải uống thuốc nữa.
Cố Hoàn Tri bước lại gần, nhìn ánh mắt trốn tránh của nàng, hắn cúi người quỳ một chân trước mặt nàng.
Vân Vũ trong lòng ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng, thì đã cảm nhận được Cố Hoàn Tri đang nắm lấy mắt cá chân của nàng. Nàng giật mình, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nghe thấy một tiếng "cùm cụp" khi một vật gì đó lạnh lẽo quấn quanh mắt cá chân nàng.
"Ngươi... ngươi làm gì vậy?"
Âm thanh Vân Vũ run rẩy, nàng cúi đầu nhẹ nhàng kéo vạt váy lên. Nàng chợt thấy trên mắt cá chân phải của mình có một chiếc vòng khóa bạc.
Một đầu của chiếc vòng này gắn với một sợi xích sắt, và đầu còn lại được Cố Hoàn Tri cố định vào cột đầu giường, gần rèm màn.
Chiếc xích sắt dài đến mức Vân Vũ có thể di chuyển tự do trong phòng, nhưng vẫn bị hạn chế. Cố Hoàn Tri đã tự tay tạo ra chiếc khóa này, vừa vặn và không làm tổn thương làn da trắng nõn của nàng, nhưng cũng đủ để hạn chế sự tự do của nàng.
"Vì sao... Vì sao phải khóa ta?" Vân Vũ hỏi, sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, đôi má đỏ ửng giờ đã mất hết huyết sắc.
"Ngoan, A Vũ..." Cố Hoàn Tri nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm. Hắn đưa tay vuốt nhẹ gương mặt hơi lạnh của Vân Vũ, nhẹ nhàng nói: "Như vậy, nàng sẽ không bao giờ có thể rời khỏi ta."
Ngón tay hắn lướt qua làn da nàng, dừng lại trên gương mặt, khiến Vân Vũ không khỏi rùng mình.
Cố Hoàn Tri ánh mắt thâm trầm, giọng nói trầm thấp: "Trước khi kết hôn, nàng phải chịu chút ủy khuất rồi. Sau khi lễ cưới xong, ta sẽ bỏ chúng đi..."
"Thành hôn? Cùng ai?" Vân Vũ chưa kịp phản ứng, vẫn chưa hiểu rõ tình huống.
Cố Hoàn Tri mỉm cười, cúi người hôn nhẹ lên môi Vân Vũ, ngay từ khi hắn bước vào, hắn đã mong muốn điều này.
"Đương nhiên là ta và nàng rồi."
Vân Vũ chấn động, đôi mắt hơi mở to. Khó trách hắn lại ra lệnh cho Phục Linh và mọi người gọi nàng là phu nhân?
Hắn… hắn vậy mà thật sự muốn kết hôn với nàng ?
Vân Vũ khẽ mím môi đỏ, định nói gì đó nhưng lại không dám. Nàng không dám thừa nhận sự phản kháng của mình trước mặt Cố Hoàn Tri.
Cố Hoàn Tri đưa tay, nhẹ nhàng bế Vân Vũ lên. Thân hình nàng mềm mại kiều nhuyễn hắn ôm rất vừa tay.
Vân Vũ cảm thấy bất ngờ khi bị bế lên, sự thay đổi đột ngột khiến nàng hoảng hốt. Theo bản năng nàng liền gắt gao ôm cổ hắn.
"Ngươi mau buông ta xuống!"
"A Vũ, A Vũ của ta..." Cố Hoàn Tri nỉ non tên nàng, thanh âm trầm thấp, khàn khàn, khiến Vân Vũ mặt đỏ tai hồng.
Hắn ôm nàng tiến về phía giường. Xích sắt dài kéo theo phát ra âm thanh nặng nề.
Vân Vũ thật sự rất sợ bộ dáng của Cố Hoàn Tri khi trên giường, nàng hồng mắt lắc lắc đầu.
"Không... không cần, ta còn... còn đau..."
"Ta không làm nàng." Cố Hoàn Tri dịu dàng hôn lên vành tai nàng, rồi lại đặt nàng lên giường, bản thân cúi người xuống, ép sát cơ thể mình.
"Chỉ là ôm nàng một chút, được không? A Vũ, được không?"
"Ưm..."
Sau khi mọi chuyện dừng lại, Vân Vũ cảm thấy cả cơ thể mình ướt đẫm, tóc dài đen mượt dính sát vào thân hình nàng. Mặc dù Cố Hoàn Tri chưa làm gì quá mức, nhưng nàng lại cảm thấy càng mệt mỏi hơn.
Kẻ điên... Kẻ điên...
Trước kia, Vân Vũ chỉ nghĩ Cố Hoàn Tri có chút bất thường, nhưng giờ đây nàng cảm thấy hắn thật sự là một kẻ điên không từ thủ đoạn.
Nàng không thể để chuyện này tiếp tục. Cần phải trốn thoát trước khi lễ cưới diễn ra. Nhưng làm sao để có thể trốn thoát an toàn?
Cố Hoàn Tri hành động rất nhanh, để tránh đêm dài lắm mộng, hắn lập tức ra lệnh cho người chuẩn bị cho đám cưới ở phủ tướng quân .
Tin tức về đám cưới của hắn nhanh chóng lan ra ngoài, gây tổn thương không ít đến mấy cô nương từng thầm thương hắn.
Đặc biệt là Ôn Nghi phản ứng cực mạnh mẽ, ở trong cung liên tiếp đập phá không ít đồ sứ quý giá.
Ngày hôm sau, Ôn Nghi hùng hổ đến tướng quân phủ tìm Cố Hoàn Tri, mặt đầy tức giận.
"Hoàn Tri, ngươi thật sự muốn thành hôn với nàng ta sao?!" Ôn Nghi hoa dung thất sắc hỏi. Trước mặt nàng là Cố Hoàn Tri mặc bộ y phục thanh y, lạnh lùng không hề có chút cảm xúc.
Nàng cắn chặt răng nói: “Ta không đồng ý!”
Cố Hoàn Tri khẽ nhíu mày, trong mắt mang theo một tia chán ghét, lạnh lùng đáp: “ hôn sự của thần, kể cả là bệ hạ cũng không có quyền can thiệp.”
Vì lần đó tại phủ Nhị hoàng tử nàng ta muốn khiến A Vũ của hắn mất đi trong sạch, Cố Hoàn Tri đã sớm chán ghét nàng đến cực điểm.
"Hoàn Tri..." Ôn Nghi si mê nhìn vào gương mặt đẹp đẽ của Cố Hoàn Tri, không kiềm chế được mà bước lên, nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn.
"Chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, ngươi sẽ không thể không hiểu lòng ta. Ta không thể chịu đựng được việc ngươi cưới người khác!"
“Công chúa, xin cẩn thận lời nói.” Cố Hoàn Tri sắc mặt âm trầm, rất nhanh đã ném tay Ôn Nghi ra, động tác lạnh lùng không chút thương tiếc.
Ôn Nghi mặt tái nhợt, trong lòng cảm thấy tức giận ghanh ghét vô cùng khi nghĩ đến việc Cố Hoàn Tri sẽ kết hôn với nữ nhân khác.
Ôn Nghi lại muốn bước tới gần, nhưng Cố Hoàn Tri lại lùi về phía sau một bước không cho nàng tiến lại gần.
Hắn chỉ yêu A Vũ, chỉ muốn A Vũ là người duy nhất chạm vào hắn.