Tác giả: Ngu Uyển Uyển 

 

Cố Hoàn Tri vẻ mặt đầy sự gian xảo, nhưng thần sắc lại ôn nhu. Ngay sau đó, hắn bưng lên một chén cháo gà ấm áp, múc một muỗng rồi tiến về phía Vân Vũ, nhẹ nhàng nói: "A Vũ, ăn chút cháo đi."

Vân Vũ ánh mắt ngấn lệ, cúi đầu, không ngừng nức nở: "Ta không ăn."

"Nàng cả ngày chưa ăn gì rồi." Cố Hoàn Tri dịu dàng nói, giọng điệu như dỗ dành, "Ăn một ít đi, đừng làm mình khổ."

Vân Vũ quay mặt đi, không muốn nhìn hắn, chỉ lắc đầu một cái, thanh âm mang theo tiếng khóc nghẹn ngào: "Ta muốn rời phủ."

Cố Hoàn Tri cau mày, giọng nói kiên quyết: "Không được."

Làm sao hắn có thể để A Vũ rời khỏi bên mình chứ?

Vân Vũ quay lại nhìn hắn, đôi mắt ướt lệ, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, trong giọng nói chứa đầy sự sợ hãi và van xin: "Ngài thả ta đi, cầu xin ngài..."

Cố Hoàn Tri ánh mắt tối tăm, hắn đột ngột đưa muỗng cháo vào miệng, ngay sau đó, khi Vân Vũ còn chưa kịp phản ứng, một tay mạnh mẽ ấn vào cổ nàng, rồi môi hắn chạm vào môi nàng, nhiệt độ ấm áp của cháo được truyền vào miệng nàng.

Một nụ hôn nhẹ nhàng, Cố Hoàn Tri lưu luyến không rời, môi hắn còn khẽ liếm một chút dư vị, ánh mắt lạnh lùng mang theo ý cười mờ nhạt, như thể đang nghiền ngẫm điều gì đó.

"Nàng không ăn, ta sẽ phải tiếp tục như vậy để ép nàng, được không?" Câu nói của hắn không nhanh không chậm, nhưng đầy sự uy hiếp.

Vân Vũ sợ hãi nhìn vào đôi mắt đầy tính chiếm hữu của hắn, giọng nói run rẩy: "Không, không được! Ta... ta nghe lời ngài..."

Cố Hoàn Tri không nói gì thêm, chỉ múc một muỗng cháo, áp vào môi nàng, nhẹ nhàng ra lệnh: "Há miệng."

Vân Vũ run rẩy, chỉ có thể ngoan ngoãn mở miệng, để lộ đôi môi đỏ mọng, lưỡi nhỏ nhẹ nhàng vươn ra, chuẩn bị nuốt lấy cháo.

Cố Hoàn Tri đôi mắt tối lại, chăm chú từng chút từng chút đút cháo cho nàng, mỗi muỗng đều hết sức cẩn thận.

Mãi cho đến khi chén cháo gần như đã cạn, cửa phòng bỗng bật mở, Phục Linh bước vào, vội vàng tiến lên hành lễ:

“Tướng quân, nhị điện hạ tới.”
“Đã biết.”

Cố Hoàn Tri không thể giấu được một chút nhíu mày, buông chiếc muỗng sứ trong tay, nó rơi vào chén sứ rỗng, phát ra tiếng vang thanh thoát.

Cố Hoàn Tri đứng dậy rời đi, nhưng khi mở cửa Vân Vũ thoáng thấy ngoài cửa tẩm điện có mấy thị vệ đứng gác, dáng vẻ rõ ràng là để phòng ngừa nàng ra ngoài.

Tại chính sảnh của Tướng quân phủ.

“Hoàn Tri, về chuyện Vân Vũ cô nương, ta thay Ôn Nghi đến xin lỗi ngươi."

Nhị hoàng tử ngồi đối diện với Cố Hoàn Tri, trên mặt là nụ cười xin lỗi, cười đến rất là ấm áp, nhưng lại không giấu được sự bất an.

“Không biết Vân Vũ cô nương hiện đang ở đâu? Ta muốn gặp nàng một chút để xin lỗi trực tiếp.”

Cố Hoàn Tri vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhàn nhạt đáp: “Không cần đâu. Đã muộn rồi, nàng giờ đã ngủ.”

Nhị hoàng tử lộ vẻ tiếc nuối, nói: “Thật không may, vậy hôm khác ta sẽ đến để tạ lỗi.”

Cố Hoàn Tri dưới ống tay áo siết chặt tay, cảm nhận rõ sự không thoải mái trong lòng. Hắn biết rõ trong lòng Nhị hoàng tử vẫn còn nhớ thương A Vũ của hắn, điều này khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Ngay sau đó, Cố Hoàn Tri đứng dậy, nghiêm mặt nói: “Hiện giờ đã muộn, nhị điện hạ nên trở về cung sớm đi.”

Cố Hoàn Tri ra lệnh tiễn khách, Nhị hoàng tử trong lòng hiểu rõ, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười ôn hòa. Hắn đứng dậy, gật đầu rồi quay người rời đi.

Càng Thanh đi tiễn Nhị hoàng tử, khi thân ảnh hắn dần khuất khỏi tầm mắt Cố Hoàn Tri, sự khó chịu trong lòng mới dịu xuống vài phần.

Phục Linh từ phía tẩm điện bước tới, cúi đầu cung kính quỳ xuống trước mặt Cố Hoàn Tri, báo cáo: “Chủ tử, cô nương đã rửa mặt chải đầu xong là đã ngủ rồi ạ.”

“ Nàng có nói gì không?”

Phục Linh hơi do dự, sau đó cúi đầu thấp hơn, trả lời: “Cô nương nhờ ta... lén lấy một ít thuốc tránh thai về cho nàng.”

Cố Hoàn Tri khẽ nhếch môi, cười một cách nhẹ nhàng. “Nàng cũng thật biết nghĩ chu toàn.”

Hắn thầm nghĩ, với vẻ kháng cự mà Vân Vũ thể hiện, giờ nàng chắc chắn đang nghĩ cách trốn khỏi phủ tướng quân , trốn khỏi hắn. 

Như dự liệu của Cố Hoàn Tri, Vân Vũ đang nằm trên giường nghĩ đối sách, nàng nằm nghiêng người, đôi mắt nhắm chặt, teong lòng có muôn vàn suy nghĩ.

 

Nếu có tiểu Bạch ở đây thì tốt rồi, nàng còn đang không hiểu vì sao vị diện này laii trở nên như thế.

Cố Hoàn Tri rõ ràng đã bố trí người canh chừng xung quanh tẩm điện đề phòng nàng trốn ra ngoài. Nàng phải nhanh chóng tìm ra cách thoát đi, bằng không...

Nghĩ đến bộ dáng của Cố Hoàn Tri, Vân Vũ cảm thấy bất an lo sợ, cô nhẹ nhàng lắc đầu, mái tóc đen dài xõa ra tùy ý rối tung.

Chợt cảm thấy bên cạnh lún xuống, sau đó là bàn tay hữu lực vây lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng.

Vân Vũ hoảng sợ, đèn trong tẩm điện đã bị dập tắt, trong bóng tối nàng không nhìn rõ được cái gì cả.

"A Vũ..."

Giọng nói trầm ấm đầy quen thuộc vang lên từ phía sau. Quả nhiên là Cố Hoàn Tri, Vân Vũ lúc này mới nhận ra trong lúc mình bận suy nghĩ về cách chạy trốn, hắn đã lặng lẽ tiến vào từ bao giờ.

"Ngươi, ngươi đi ra!"

Vân Vũ bị Cố Hoàn Tri ôm chặt trong lòng ngực hắn, chỉ có thể giận dữ và xấu hổ, vặn vẹo thân thể kháng cự.

"Ta thích A Vũ, ta chỉ muốn ôm A Vũ ngủ."

Cố Hoàn Tri nói, giọng hắn trầm thấp và đầy sự chiếm hữu. Càng ôm chặt nàng, tay hắn lại không tự giác siết mạnh hơn, mặt hắn vùi vào cổ nàng, hít thở sâu, mùi hương dịu dàng của nàng như một làn sóng bao trùm lấy hắn.

Rốt cuộc, hắn cũng có thể ôm nàng trong lúc nàng còn tỉnh táo, điều này khiến Cố Hoàn Tri cảm thấy thỏa mãn. Hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ nàng khiến nàng cảm thấy ngưa ngứa.

Vân Vũ không dám cử động nữa, sợ rằng nếu mình phản kháng, Cố Hoàn Tri lại có thể làm ra những hành động không thể kiểm soát.

Cả hai ngày liên tiếp, Vân Vũ cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Mới đầu, nàng căng chặt thân mình bị Cố Hoàn Tri ôm vào trong ngực, sau lại dần dần mà nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play