Tác giả: Ngu Uyển Uyển 

 

Lúc bị Cố Hoàn Tri mạnh mẽ ôm ném lên giường, Vân Vũ trong đầu vẫn còn choáng váng.

Nàng vừa rồi sợ hãi tột độ, liền định lao về phía cửa phòng, nhưng Cố Hoàn Tri dễ như trở bàn tay đã bắt nàng quay lại.

Giống như nhấc một con thỏ nhỏ, hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Thân thể nàng mềm mại, không còn chút sức lực, mặc cho nàng giãy giụa thế nào, tay đấm chân đá ra sao, thì trong mắt hắn cũng chỉ như đang cào ngứa.

Vân Vũ bị ném mạnh xuống giường, nhưng chiếc giường mềm mại khiến nàng không cảm thấy đau. Mái tóc đen mượt của nàng trải dài trên tấm chăn sẫm màu.

"Đừng… đừng qua đây!"

Vân Vũ hoa dung thất sắc, cố gắng chống đỡ cơ thể ngồi dậy, lùi sát về phía đầu giường. Hai chân co lại, lưng áp chặt vào vách tường phía sau.

“A Vũ thật là xinh đẹp.”

Cố Hoàn Tri kia mang theo ánh mắt đầy tính xâm lược, nhìn chằm chằm Vân Vũ đang run rẩy từng hồi.

Hắn đang ngắm nhìn những dấu vết thuộc về hắn lưu lại trên người nàng — chiếc cổ non mịn, phần da tròn trịa ẩn dưới lớp váy áo mỏng manh, đôi chân... thậm chí cả cặp mắt cá nhỏ nhắn như ngọc kia, đều phủ đầy dấu ấn hắn từng để lại.

Thật sự... rất đẹp mắt.

“Ta... Đồ đạc của ta.” Vân Vũ run rẩy cất tiếng, thân hình mảnh mai khẽ run, “Sao lại ở trong tẩm điện của ngài?”

Cố Hoàn Tri đứng bên mép giường khẽ bật cười, đôi mắt nóng rực nhìn nàng, nói:
— “A Vũ quên rồi sao? Chúng ta mỗi đêm đều ở bên nhau mà.”

Lời hắn nói tuy như không trực tiếp trả lời câu hỏi của Vân Vũ, nhưng lại tựa hồ đã tiết lộ ra toàn bộ sự thật.

Vân Vũ ngẫm kỹ lời hắn nói, trong đầu bất giác nhớ lại — kể từ khi nàng chuyển vào phủ tướng quân, mỗi sáng tỉnh dậy đều cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.

Đôi mắt long lanh như nước khẽ chấn động.

Hắn... nhất định là mỗi đêm đều lén vào tẩm điện của nàng. Thậm chí... ngay cả đêm đó, khi nàng đang tắm trong bể nước — cũng có hắn?!

Vân Vũ khó tin nhìn Cố Hoán Tri, đôi chân ngọc lộ ra bên ngoài lớp váy áo, chưa kịp mang vớ, theo bản năng muốn co lại, lùi xa khỏi hắn thêm một chút.

“A Vũ.” Cố Hoàn Tri gọi, “Lại đây.”

Vân Vũ đỏ hoe khóe mắt, khẽ lắc đầu, giọng run run kháng cự: “Không... ta không muốn... Ngài có thể thả ta ra được không?”

Giây tiếp theo, ánh mắt Cố Hoàn Tri càng thêm sâu thẳm. Hắn cúi người, vươn tay bắt lấy một bên mắt cá chân trắng trẻo mảnh mai của nàng.

“A!” Vân Vũ hoảng hốt kêu lên, “Buông ra... Buông ta ra!”

Nàng ra sức giãy giụa, cố gắng rút chân ra khỏi sự kiềm giữ của hắn.

Nhưng sức lực giữa nàng và Cố Hoàn Tri thực sự quá chênh lệch, mắt cá chân của nàng bị hắn nắm chặt trong tay, không thể động đậy.

Cố Hoàn Tri cúi đầu, chăm chú quan sát đôi chân ngọc thon dài kia — ngay trên da vẫn còn in hằn dấu răng mờ nhạt hắn để lại từ đêm qua

Cố Hoàn Tri mỉm cười đầy thỏa mãn, cúi người, thành kính đặt một nụ hôn nóng bỏng lên nơi ấy.

Vân Vũ bị hành động đó làm cho mặt đỏ tim đập, gương mặt ửng hồng, giọng nói lắp bắp: “Ngươi… Ngươi sao có thể…”

“A Vũ, trên người nàng... mỗi chỗ đều tỏa ra hương thơm,”

Cố Hoàn Tri khẽ nói, nụ cười dịu dàng, hoàn toàn khác với dáng vẻ chính trực thường ngày mà hắn luôn thể hiện trước mặt nàng.

Ngay khoảnh khắc Vân Vũ cảm thấy bàn tay hắn có phần buông lỏng, nàng lập tức muốn rút lui, cố né tránh để kéo giãn khoảng cách.

Nhưng Cố Hoàn Tri chợt nảy sinh ác độc, động tác đột ngột mạnh mẽ kéo nàng về phía mình. Trong khoảnh khắc, khi Vân Vũ chưa kịp phản ứng, hai tay nàng đã bị ép xuống giường.

Đôi mắt nàng đỏ lên, hốc mắt dần đọng nước. Ánh nhìn ngập ngừng, đầy sợ hãi, như một con thỏ nhỏ run rẩy nép trong góc.

Thế nhưng chính ánh mắt yếu đuối ấy lại khiến tâm trí Cố Hoàn Tri càng thêm rối loạn, khát vọng càng dâng trào.

Hắn mất đi chút lý trí còn sót lại, cúi người xuống, một lần nữa chôn mình trong mộng cảnh đêm qua, nơi từng tiếng kêu kinh ngạc của nàng... đều bị hắn nhẹ nhàng nuốt trọn.

Từ ban ngày đến tận đêm khuya, Vân Vũ mới một lần nữa tỉnh lại.

Thân thể nàng như bị tan ra, mềm nhũn, đau nhức khắp nơi, thực sự chẳng còn chút sức lực nào.

Phục Linh đang chờ ở mép giường, thấy nàng mở mắt liền vội vàng bước tới, nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy, cẩn thận lấy gối mềm cho nàng tựa vào thành giường.

“Phục Linh…”

Vân Vũ vừa mở miệng liền phát hiện giọng mình khàn đặc, nàng khẽ ngẩn người, ngay sau đó một làn đỏ ửng từ cổ lan dần lên gương mặt, thậm chí vành tai cũng đỏ bừng.

Nàng lờ mờ nhớ lại đêm qua mình đã khóc lóc van xin suốt một hồi, vậy mà Cố Hoàn Tri vẫn không chịu buông tha. Mỗi lần đều vừa ôm chặt nàng vừa thì thầm lời dỗ dành như âu yếm.

Phục Linh bưng nước ấm đến, Vân Vũ chậm rãi uống vào, một lúc sau giọng nói mới trở nên bình thường đôi chút.

“Cô nương còn thấy choáng váng không ạ?” – Phục Linh dịu giọng hỏi, sắc mặt có chút do dự – “Vừa nãy... cô nương bất tỉnh, phủ y đã đến xem qua, nói là…”

“Phủ y... có nói rõ nguyên do không?”

Vân Vũ khẽ mở đôi mắt trong suốt, ánh nhìn mơ màng hỏi lại. Nàng vẫn còn nhớ rõ chính mình cùng Cố Hoàn Tri... rồi lại hôn mê bất tỉnh. Nhưng Phục Linh vẫn cứ im lặng, thần sắc có phần do dự, không nói gì.

Lúc này, cánh cửa tẩm điện bị mở ra, người bước vào không ai khác chính là Cố Hoàn Tri, trong tay hắn còn bưng một hộp đồ ăn.

Phục Linh vội vàng đứng dậy hành lễ, Cố Hoàn Tri khẽ nâng tay, Phục Linh cúi đầu rồi nhanh chóng rời khỏi tẩm điện.

Cố Hoàn Tri bước đến gần, thân hình cao lớn của hắn giờ đây đứng bên giường. Vân Vũ bỗng cảm thấy có chút sợ hãi, đôi mắt nàng nhắm chặt lại, hình ảnh hắn khi dễ nàng đêm qua lại hiện lên trong tâm trí.

Cố Hoàn Tri ngồi xuống bên giường, đặt hộp đồ ăn lên bàn đầu giường.

Vân Vũ lo lắng nhìn hắn, nếu không phải hiện giờ thân thể nàng mềm nhũn, vô lực, nàng nhất định sẽ muốn trốn tránh, tránh xa hắn.

“Phủ y nói rằng chuyện phòng the quá mức kịch liệt, lại thêm lúc đó nàng chưa ăn gì, mới có thể khiến nàng hôn mê bất tỉnh.”

Cố Hoàn Tri không chút xao động, nói với giọng điềm tĩnh, "Ta làm món cháo gà mà nàng thích nhất... ăn một chút đi."

Cái, cái gì?!

Vân Vũ ngẩn ra, nàng chợt nhận ra lý do vì sao vừa rồi khi nàng dò hỏi Phục Linh, nàng ấy lại do dự, không chịu nói ra. Hóa ra là vì những chuyện xấu hổ như vậy, mà Phục Linh lại phải gọi phủ y.

Vân Vũ cảm thấy xấu hổ vô cùng, một cảm giác ngượng ngùng lan tỏa khắp cơ thể. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, khuôn mặt nàng giờ đây đầy ủy khuất, ánh mắt u buồn, đôi mắt đẹp đượm nước, ửng đỏ vì khóc.

Cô gái nhỏ khẽ cúi đầu, tóc đen mượt như dòng suối buông xuống, che khuất khuôn mặt yếu ớt. Một giọt nước mắt rơi xuống, rồi liên tiếp những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Khi Cố Hoàn Tri mở hộp đồ ăn, hắn bất ngờ nhìn thấy nàng đang khóc, đôi mắt đỏ hoe. Lòng hắn bỗng thắt lại, không nghĩ ngợi gì nhiều, vội vã đưa tay ra, dùng tay áo mềm mại lau nhẹ đi nước mắt trên mặt nàng.

"Khóc cái gì?" 

Vân Vũ lúc này đang tức giận, thấy hắn đưa tay lại gần, không suy nghĩ nhiều, nàng liền cắn mạnh vào tay hắn. Cố Hoàn Tri không hề phản ứng lại, cứ thế để nàng cắn, cho đến khi nàng buông ra, trên tay hắn xuất hiện một vết cắn nhỏ, dấu răng của nàng.

Cố Hoàn Tri nhìn thấy Vân Vũ đôi mắt ngấn lệ, chóp mũi ửng đỏ, lòng hắn như bị xé rách. Chỉ muốn ôm nàng vào lòng, vỗ về nàng thật lâu, yêu thương nàng một lần nữa.

Hắn thầm nghĩ, A Vũ khi khóc cũng đẹp như vậy, tiếng nức nở nhẹ nhàng, như một dòng suối nhỏ, thật sự dễ nghe.

Tuy vậy, Cố Hoàn Tri vẫn luôn thích nghe nàng khóc dưới thân mình, thanh âm mềm mại yếu ớt, lúc thì nức nở nói không nổi, lúc lại gọi hắn chậm một chút, thật sự khiến lòng hắn như bị cuốn vào.

Thật sự là dễ nghe…

Vân Vũ gắt giọng, mang theo sự oán trách và uất ức: "Giờ trong phủ ai ai cũng biết ta vì lý do này mà hôn mê bất tỉnh, tất cả đều là do ngươi!"

"Được, trách ta." Cố Hoàn Tri không cần suy nghĩ mà đáp lại, giọng điệu không chút do dự.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play