Tác giả: Ngu Uyển Uyển
Mặc dù Cố Hoàn Tri đã khóa mắt cá chân phải của Vân Vũ bằng xích sắt, nhưng hắn vẫn cho phép nàng thỉnh thoảng ra khỏi tẩm điện, có thể đi dạo trong khuôn viên phủ tướng quân một chút.
Hôm nay thời tiết khá tốt, Phục Linh liền đỡ Vân Vũ ra khỏi tẩm điện. Đây là lần đầu tiên Vân Vũ ra ngoài sau mấy ngày bị giam cầm, nhưng vì bị hạn chế cử động, nàng vẫn phải mang theo chiếc khóa vòng cồng kềnh ở mắt cá chân.
"Tham kiến phu nhân." Các người hầu đi ngang qua đồng loạt cúi đầu hành lễ, không ai dám ngẩng đầu nhìn ngắm mỹ mạo của vị phu nhân này.
Vân Vũ nghe thấy bọn họ gọi nàng là “phu nhân” chỉ cảm thấy thật chói tai. Mắt cá chân kéo theo chiếc khóa vòng, bước đi của nàng trở nên nặng nề, chẳng thể nào nhanh chóng như trước. Từ tẩm điện, nàng chậm rãi bước dọc theo hành lang dài.
Phục linh nhìn thấy nàng di chuyển khó khăn, lên tiếng: “Nô tỳ đỡ ngài đến hồ hoa sen ngồi một chút, được không?”
Vân Vũ khẽ đáp: “Hai bên phủ tướng quân đều không được ra, đi chỗ nào thì có gì khác biệt?”
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt nàng ẩn chứa vẻ cô đơn. Gánh nặng dưới chân tỏ rõ tình cảnh hiện giờ của nàng.
Phục linh ngẩn người, muốn khuyên giải an ủi vài câu nhưng lại không biết nói sao cho phải, đành im lặng, chỉ đỡ Vân Vũ đi về phía hồ hoa sen ở gần đó.
Chưa đi đến hồ hoa sen, trong đình đã gặp phải một vị khách không mời mà đến.
Vân Vũ nhìn thấy nữ chủ nhân Ôn Nghi trước mắt, liền cúi đầu, cùng Phục Linh đồng thời hành lễ.
Ôn Nghi vừa mới gặp Cố Hoàn Tri, bất kể nàng khuyên bảo như thế nào cũng không thể thay đổi quyết định của hắn về việc cưới nữ nhân này. Ôn Nghi rơi vào đường cùng đành phải tím đối sách, đi tới đây thì vừa vặn gặp được Vân Vũ.
“Ngươi——” Ôn Nghi chỉ tay vào PhụcLinh bên cạnh VânVũ , “Đi xuống trước.”
Phục Linh vẻ mặt do dự, nhưng Vân Vũ quay lại nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu. Phục Linh bất đắc dĩ cúi người hành lễ rồi lùi ra đứng cách xa một chút.
Chỉ có thể thấy Ôn Nghi và Vân Vũ đứng cùng nhau, nhưng lời họ trao đổi thì không ai nghe thấy.
“Hoàn Tri muốn cưới ngươi.” Ôn Nghi nghiến răng, âm trầm nói, “Chỉ với thân phận ti tiện của ngươi...”
Ôn Nghi hiện tại vô cùng hối hận, nàng tiếc nuối vì sao không xử lý Vân Vũ ngay từ lần đầu gặp mặt. Giờ đây, Cố Hoàn Tri không biết đã bị cái gì mê hoặc, một mực muốn cưới nàng, khiến nàng không thể nào thay đổi được.
Vân Vũ nắm chặt ống tay áo, mắt cúi xuống nói: "Vân Vũ tự biết rõ thân phận, tất nhiên không dám trèo cao với Cố tướng quân."
"Ngươi nói thì dễ nghe lắm."
Ôn Nghi cười lạnh, mặt đầy vẻ không tin, ánh mắt lướt qua rồi dừng lại ở chân phải của Vân Vũ, nơi có chiếc khóa vòng nặng nề, trông vô cùng chướng mắt.
Ôn Nghi lại ngước mắt, nhìn Vân Vũ với vẻ không cam lòng hiện rõ trên gương mặt. Trong lòng nàng bỗng nảy sinh vài phần tâm tư.
Ôn Nghi sắc mặt thay đổi, nở một nụ cười giả tạo, đánh giá Vân Vũ rồi nói: "Ngươi đã không muốn, vậy sao không thử... chúng ta hợp tác? Ta sẽ giúp ngươi rời khỏi tướng quân phủ, sao?"
Ý cười trong mắt Ôn Nghi không che giấu được sự châm chọc. Nàng chỉ nói sẽ giúp Vân Vũ rời đi tướng quân phủ, nhưng không hề nói sẽ để nàng sống yên ổn. Chỉ cần nàng đồng ý, Ôn Nghi sẽ phối hợp giúp nàng ra khỏi tướng quân phủ.
Còn nếu nữ nhân này rời khỏi Cố Hoàn Tri, rời khỏi tướng quân phủ... thì với sức mạnh của Ôn Nghi, giết chết nàng chỉ như trở bàn tay mà thôi.
Vân Vũ đôi mắt ảm đạm bỗng ánh lên một tia hi vọng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy toan tính của Ôn Nghi, nàng chỉ cảm thấy niềm vui vội vàng tắt lịm, như thể bị hắt một chậu nước lạnh.
Vân Vũ rất nhanh liền bình tĩnh lại, nàng biết rõ Ôn Nghi trước đây đã từng muốn âm thầm xử lý nàng, giờ lại đột nhiên đề nghị giúp nàng trốn đi, rõ ràng không phải là vì lòng tốt.
Nói không chừng….. là chờ nàng rời khỏi Cố Hoàn Tri, liền muốn đem nàng....
Suy nghĩ kỹ lưỡng, Vân Vũ hạ mắt xuống, trầm giọng nói: "Đa tạ ý tốt của công chúa, chỉ là Vân Vũ tính tình yếu đuối, không dám trái ý tướng quân..."
Quả nhiên, nàng đã đoán đúng.
Ôn Nghi trong lòng thầm nghĩ, nàng chắc chắn là vì muốn chiếm lấy Cố Hoàn Tri, ham muốn quyền thế địa vị của hắn, cho nên mới dùng đủ mọi cách dụ dỗ Cố Hoàn Tri để hắn cưới nàng. Nếu không, nàng sẽ chẳng từ chối cơ hội rời đi tướng quân phủ như vậy!
Trong lòng Ôn Nghi hoàn toàn lộ rõ mưu đồ, nàng không hề nhận ra rằng những tính kế của mình đã quá rõ ràng, chỉ cảm thấy Vân Vũ không thể ở lại, nhất định phải tìm cách loại bỏ nàng mới yên tâm.
Phục Linh đúng lúc đến thời điểm liền bước tới, cẩn thận đỡ Vân Vũ còn có chút suy yếu, nói: "Hồi công chúa, phu nhân dạo gần đây sức khỏe không tốt, nô tỳ phải đưa phu nhân trở về nghỉ ngơi, nếu không tướng quân thấy được thì không hay."
Phục Linh nêu tên Cố Hoàn Tri ra, mặc dù Ôn Nghi có muốn làm gì thì cũng không thể làm gì hơn, ngay sau đó cẩn thận đỡ Vân Vũ trở về.
Nhưng trong đầu Vân Vũ vẫn không ngừng suy nghĩ, nàng nhất định phải tìm ra cách để thoát thân. Lúc này, ánh mắt nàng vô tình dừng lại trên nhóm tôi tớ đang bận rộn ở bên ngoài, nơi có những chiếc lụa đỏ được treo lên, cùng với đèn lồng sáng rực rỡ.
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Vũ khẽ động, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, nàng giả vờ tùy ý hỏi:
“Những người đó đang làm gì vậy?”
Phục Linh mỉm cười đáp:
“Tướng quân và phu nhân chỉ còn ít ngày nữa sẽ thành hôn, trong phủ ai nấy đều bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ.”
Phải rồi, hôn lễ đang được chuẩn bị.
Ánh mắt Vân Vũ tối lại, dường như nàng đang suy nghĩ điều gì đó nhưng vẫn chưa tìm được cách. Phục Linh muốn đưa nàng trở về tẩm điện dùng bữa tối, nàng cũng không phản đối, ngoan ngoãn đi theo.
Cố Hoàn Tri gần như ngày nào cũng ở bên Vân Vũ cùng dùng bữa, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Khi Phục Linh dìu Vân Vũ trở về tẩm điện, Cố Hoàn Tri đã ngồi sẵn bên trong, trên bàn đã bày đầy thức ăn. Không cần nhìn kỹ, Vân Vũ cũng biết đó toàn là những món nàng thích.
Việc đầu tiên Cố Hoàn Tri làm sau khi nàng ngồi xuống chính là cầm lấy xiềng xích, khóa cố định chiếc vòng sắt trên mắt cá chân nàng vào giường.
Đối với chuyện này, Vân Vũ đã sớm thành thói quen.
“A Vũ...”
Giọng Cố Hoàn Tri trầm thấp, mềm mại như gió thoảng. Ngay sau đó, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng. Vân Vũ theo phản xạ muốn rút ra, nhưng chợt nhớ đến kế hoạch của mình.
Nàng không tránh né nữa, chỉ hơi do dự để bàn tay nhỏ nhắn rơi vào lòng bàn tay rộng lớn, mạnh mẽ của hắn.
Chỉ một cử chỉ ấy thôi cũng khiến Cố Hoàn Tri vui mừng khôn xiết. Hắn nắm chặt tay nàng, như thể sợ nàng sẽ đổi ý mà rút lui.
“Hôm nay toàn là những món nàng thích.” Hắn nhẹ giọng nói, kéo nàng ngồi xuống bên bàn. “Ăn nhiều một chút.”
Hắn tự tay gắp một miếng thịt cá cho nàng, chọn phần tươi mềm nhất, không hề có xương. Khi dùng bữa cùng nàng, hắn không thích có người hầu hạ bên cạnh, vì thế luôn đuổi đám người Phục Linh lui xuống, tự tay chăm sóc nàng.
Vân Vũ hơi chần chừ, nhưng vẫn khẽ mở đôi môi đỏ mọng. Đầu lưỡi mềm mại vô thức thoáng lộ ra, sau đó nhẹ nhàng đón lấy miếng cá từ đôi đũa của hắn, chậm rãi đưa vào miệng.
“A Vũ, có ngon không?”
Nàng cúi mắt, khẽ gật đầu, chưa kịp nhận ra ánh mắt sâu thẳm của hắn đang nhìn mình. Khi miếng cá còn chưa kịp nhai nát, đôi môi nàng bỗng bị một lực đạo áp xuống—
“Ưm...”
Tiếng kinh hô bị nuốt trọn.
Cố Hoàn Tri mạnh mẽ chiếm lấy cánh môi nàng, đầu lưỡi nóng rực xâm nhập, bức bách nàng phải nghênh đón hắn. Một bàn tay giữ chặt sau gáy nàng, không cho phép né tránh.
Nụ hôn quá mức mãnh liệt, đến mức khiến nàng choáng váng, cánh môi cũng tê dại. Ngay cả khi bị Cố Hoàn Tri ôm ngồi lên đùi hắn lúc nào cũng không biết.