Năm thứ năm mạt thế, toàn cầu chịu ảnh hướng bởi nhiệt độ cực hàn, cây nông nghiệp đã sớm bị phá hư hầu như không còn gì.
Đây là khoảng thời gian lạnh nhất từ khi mạt thế tới nay, gió tuyết lạnh lẽo thổi qua khuôn mặt nhỏ thô ráp kia của cô, giống như từng lưỡi dao cứa đến khiến người đau nhói.
Tạ Ngưng xoa hai tay đông cứng, run run rẩy rẩy đứng trước một khu biệt thự xa hoa, đợi nửa giờ rồi lại nửa giờ.
Cánh cửa biệt thự hồi lâu mới chậm rãi mở ra, một phụ nhân mặc áo khoác dày, bọc kín từ đầu đến chân đi ra.
Tạ Ngưng vĩnh viễn đều sẽ nhớ rõ ánh mắt của phụ nhân khi nhìn mình, là nhìn bằng nửa con mắt, đánh giá từ trên xuống dưới.
Quần áo còn tính như sạch sẽ, nhưng lại vô cùng đơn bạc, bởi vì vóc người cô gái nhỏ nhắn, nên quần áo nhìn qua có chút trống trãi.
Tạ Ngưng cảm giác lúc ấy mình chính là một con mèo đáng thương bị nhìn rõ ràng đến từng ngóc ngách, còn rách nát hơn cả một con kiến.
“Theo ta lại đây đi.” Phụ nhân nhàn nhạt xoay người, trong mắt hiện rõ một tia khinh miệt.
Thời buổi này, tới cửa nhận thân thích cũng thật nhiều.
Nói là con gái của tiên sinh, nhưng quỷ mới biết được thật hay không?
Vân là Khang tiểu thư người đẹp lại tâm thiện, nói là muốn để người vào cửa nhìn xem, nếu như đổi lại là bà, thì đã trực tiếp đuổi người, đỡ phải phiền lòng.
Tạ Ngưng theo phụ nhân đi vào cửa lớn của biệt thự, một đường “kẽo kẹt kẽo kẹt” dẫm lên mặt tuyết đọng thật dày, xuyên qua khuôn viên.
Lúc tới cửa chính, phụ nhân kia liền liếc cô một cái, lạnh băng nói một câu: “Đứng đây đợi chút.”
Rồi bỏ lại cô bước lên bậc thang của biệt thự.
Cô lẻ loi đứng ở phía dưới cầu thang, chân tay co cóng bóp lòng bàn tay, nhìn phụ nhân kia bước đi thật mạnh dậm trên tuyết đọng.
Cảm giác đói khổ lạnh lẽo thật sự không hề dễ chịu, cho nên cái đêm trọng sinh rồi trở lại Tống Gia Các đó, được ăn bánh bao do bà ngoại chưng, cô đã một hơi ăn được thật nhiều cái.
Không biết Tạ Ngưng lại đợi bao lâu.
Hai chân cô đã đứng trên nền tuyết thật lâu, không hề hay biết giầy thể thao cũ nát đã sớm rót đầy nước tuyết, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Cô hoàn toàn không biết là chân đau hay là đau lòng, dù sao cảm giác tất cả đều đau.
Thời gian lại qua rất lâu, vào cái khoảnh khắc mà Tạ Ngưng sắp ngất đi ở trong tuyết, thì cửa chính mới chậm rãi mở ra.
Một phu nhân mặc áo da thú quý báu, khoác áo choàng Hermes cao quý đi ra.
Bà ta búi tóc cao cao, trên mái đeo cái kẹp hoa kim cương, trong tay ôm một đứa con trai chừng bốn năm tuổi, cứ như vậy mà đứng trên bậc thang biệt thư, từ trên cao nhìn xuống Tạ Ngưng.
Tuy rằng áo choàng và áo da thú bà ta đang mặc hiện tại không hề hợp với nhau.
Nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng bộ dạng bày ra khí thế quý phái của bà ta.
Bà ta ôm đứa con trai đang ầm ĩ kia, dùng loại ánh mắt không chút để ý đánh giá Tạ Ngưng từ đầu đến chân, rồi bỗng nhiên đạm cười: “Mẹ Trương, đi lấy một trăm tinh hạch đưa cho vị tiểu thư này.”
Bà ta vươn cái tay được bao trong lớp áo len, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn kim cương cực lớn, cơ hồ muốn chói mù mắt người.
Phụ nhân lúc trước dẫn Tạ Ngưng vào trong khuôn viên, vội vàng chạy bước nhỏ đến, thái độ vô cùng cung kính đưa lên một cái túi thêu thủ công hoàn mỹ.
“Cho cô ta.” Phu nhân nhàn nhạt mở miệng.
Mẹ Trương chu chu môi, trong lòng không nhịn được mắng bà con nghèo lại tới cửa tống tiền.
Bà ta đi lên trước trực tiếp nhét túi thêu vào trong tay Tạ Ngưng.
Ngay sau đó giống như là đã đụng đến thứ gì dơ dáy, ngón tay liên tục chùi ở trên eo.
Cách bốn năm, Tạ Ngưng đã sớm quên mất, những thứ thêu thùa sang trọng trước mạt thế có hình dạng như thế nào.
Thì ra, sau mạt thế phải lưu lạc khắp nơi bữa đói bữa no cũng chỉ có cô mà thôi.
Người ta vẫn sống tốt như vậy, như ngày thường trải qua cuộc đời phú quý.