Bởi vì cô chỉ là một người sống sót bình thường mà thôi.
Người không bình thường trong nhà đã sớm có điện, mặc vàng đeo bạc không lo ăn uống, còn có thể có người hầu hạ.
Phu nhân kéo lại áo da thú trên người, vỗ vỗ đứa con trai vẫn luôn ầm ĩ không thôi.
Bà ta dùng một loại ánh mắt cao cao tại thượng trách trời thương dân liếc nhìn Tạ Ngưng một cái, giọng điệu lãnh đạm nói: “Lão Tạ còn đang ở phòng nghiên cứu, có lẽ khoảng hai ba ngày tới sẽ không trở về.”
“Tôi không biết cô là từ đâu có đượcc tin tức, cư nhiên trời giá rét còn tìm đến nơi này.”
“Nhưng thân phận hiện tại của lão Tạ là gì, hẳn là cô rất rõ ràng.”
“Nếu như tôi là cô, thì sẽ không tùy tiện đến quấy rầy cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc hiện tại của ông ấy.”
“Tạ tiểu thư, cô đã thành niên rồi nhỉ, đã sớm qua cái độ tuổi đứng dưới bóng râm của cha mẹ đợi trợ cấp. Hẳn là nên có trách nhiệm tự mình gánh vác nửa đời sau của mình.”
“Huống chi tình huống lúc ấy của mẹ cô và lão Tạ là gì, cô là người rõ ràng nhất.”
“Nếu đã bỏ đi nhiều năm như vậy, vì sao còn tới quấy rầy ông ấy, để ông ấy lần nữa phải thương tâm khổ sở chứ?”
“Hiện tại toàn bộ tinh lực của ông ấy đều đặt vào việc nghiên cứu phát minh tinh lọc tang thi, hạng mục này liên quan đến tương lai toàn bộ nhân loại chúng ta, liên quan đến cô và tôi, lợi ích toàn nhân loại.”
“Tôi sẽ không cho phép cô đi phá hỏng tâm tình của ông ấy.”
Tạ Ngưng không rõ mình đã hốt hoảng rời khỏi biệt thự như thế nào.
Cả người đông cứng, đế giầy cứng và lạnh như đá, phảng phất giống như kim đâm vào người.
Cô nắm chặt cái túi thêu tinh xảo trong tay, thật xinh đẹp mà cũng thật thơm, bên trong có một trăm viên tinh hạch.
Tinh hạch của tang thi cấp một.
Năm thứ năm mạt thế, tang thi đã sớm phát triển đến cấp năm cấp sáu. Một trăm viên tinh hạch cấp một này chỉ có thể đổi được nửa cân gạo.
Tạ Ngưng không phải là người thích khóc.
Bốn năm mạt thế vừa rồi cô rất ít khóc, cũng hồn nhiên cho rằng, nước mắt đã sớm theo từng người thân mất đi mà trôi hết, sớm đã bị khóc khô.
Nhưng một đêm kia, Tạ Ngưng phóng túng cho bản thân mình hung hăng khóc một hồi.
Cô đem túi thêu nhỏ xinh đẹp có một trăm viên tinh hạch kia, cùng bức ảnh chụp gia đình vẫn luôn giữ lại bến bây giờ, cùng nhau vùi vào dưới một gốc cây khô khốc.
Từ một ngày đó bắt đầu, Tạ Ngưng đã liền không có ba ba.
“Ngưng Ngưng?” Tống Hữu Ái vén một sợi tóc bay xuống trước mặt của con gái.
Không rõ vì sao tâm trạng của con gái lại đột nhiên hạ xuống.
“Không có gì đâu mẹ.” Tạ Ngưng duỗi tay ôm bà.
Ngưng Ngưng chỉ có mẹ.
Phía sau truyền đến mấy âm thanh nhỏ vụn.
“Đây chính phu nhân sinh ra ở nông thôn kia của tiến sĩ Tạ?”
“Thật đúng là béo lại khó coi.”
“Con gái bà ta lớn lên còn khá đẹp.”
“Hẳn là di truyền từ gen của tiến sĩ Tạ nhỉ?”
“Hình như nghe nói bọn họ đang ồn ào ly hôn, bây giờ là tình huống gì, sợ là Cục Dân Chính cũng không hoạt động làm nghiệp vụ?”
Tạ Ngưng dừng bước chân, trong chớp mắt, biểu tình phá lệ lạnh băng nhìn lướt qua đám thanh niên tuổi trẻ mặc áo blouse lắm mồm kia, “Viện nghiên cứu cơ cấu sinh vật của các người, chủ yếu nghiên cứu chính là tin đồn tình cảm của con người?”
“Có thời gian lắm mồm như vật, không bằng nên cẩn thận ngẫm lại, làm thế nào để chạy đi, làm sao giữ được mạng chó của mình.”
“Ngưng Ngưng.” Tống Hữu Ái túm con gái, vẻ mặt xấu hổ cùng tiến sĩ Ngụy liếc nhau, cái gì cũng chưa nói, chỉ là nhàn nhạt gật đầu.
Công nhân xưởng mì ăn liền đào được khoảng chừng mười lăm phút, đột nhiên kêu lên một tiếng, “A, mặt sau của tường đất này, sao lại có một cái cửa?”
Có người vừa kêu như vậy, những người vốn vẫn đang dựa vào vách tường nửa sống nửa chết kia đột nhiên giống như sống lại, vội vàng bò đến, giúp được cùng người ta tăng tốc khai quật.
“Thật sự có cửa, hình như là cửa liên thông của kho quạt gió.”
“Mặt sau là cái gara!” Có người kinh hỉ lên tiếng.