Từ sớm Tạ Ngưng đã biết là sau mặt tường đất kia có một cánh cửa liên thông gara, sở dĩ để người ta đi đào, là bởi vì kim loại chôn dưới đất, cô không cách nào phát huy dị năng.

Nơi này cô đã từng tới, tuy rằng từ bên trên rơi xuống vòng qua bay tám vòng, nhưng có thể khẳng định phương hướng không sai biệt lắm.

Khối đất bị đào rỗng này nằm bên cạnh gara ở tầng ngầm thứ hai.

“Sao trên tường đất này lại có cánh cửa?”

Bởi vì cái chỗ đơn vị này quy hoạch rất lộn xộn, chứ không cũng sẽ không để thành phẩm vào trong gara ngầm.

Làm gì có nhà xưởng nhà ai lại làm như vậy, phía đông làm kho hàng, phía tây làm kho hàng, ngay cả gara ngầm cũng biến thành kho hàng.

Chính vì quản lý quá hỗn loạn!

Một người đàn ông giống như làm quản lý trong xưởng xấu hổ cười cười: “Vốn nhà máy muốn khoách tạo gara ngầm, nhưng hạng mục làm đến một nửa, thì bị người trong hội đồng quản trị đương thời phủ quyết kêu ngừng. Cửa thật ra chỉ là trang, còn chưa có khoách xong.”

“Chúng ta có thể từ nơi này đi ra hay không.” Trong mắt người trẻ mặc blouse trắng hiện lên một tia ánh sáng.

“Mẹ, cẩn thận một chút.” Tạ Ngưng thấp giọng dặn dò mấy người Tống Hữu Ái, “Con chuột người cấp một kia, vừa mới cùng con rơi xuống đây, mọi người đều thấy.”

“Nhưng đột nhiên tới nửa đường thì lại không thấy đâu, chứng tỏ tốc độ đào hầm của nó vô cùng mau, bây giờ không biết đã trốn đi nơi nào rồi.”

Tống Hữu Ái giật cả người: “Tuấn Tuấn và Thái Hiền còn đang ở bên trên, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Bọn Tống Thế Tuấn đúng là xảy ra chuyện.

Mấy người Tống Hữu Ái vừa bò xuống hầm không bao lâu, liền có một đợt chuột từ khu văn phòng sản xuất phi lại đây.

Chúng nó thấy cái gì cũng gặm, từng đôi mắt đỏ máu lập lòe ánh sáng.

Cơ Thái Hiền sợ tới mức run run, nhanh chóng quyết định lấy từ trong không gian ra một thùng xăng, trực tiếp hất về phía đàn chuột.

Đàn chuột lúc này đã cắn đứt dây thừng mấy người Tống Hữu Ái buộc vào bên trên máy móc.

Nên mới khiến cho mấy người Tống Hữu Ái vốn đang chậm rãi bò xuống, ở giữa đường còn chưa kịp phản ứng, đã bị tăng tốc lăng xuống.

Chuột cắn đứt dây xong liền nhằm về phía hai người sống.

Cơ Thái Hiền và Tống Thế Tuấn đương trường trở thành bia nhắm cho bầy chuột công kích.

Mắt thấy chúng nó liền lao tới, Cơ Thái Hiền quyết định nhanh chóng lấy một tá bật lửa ra ném xuống.

Ngọn lửa theo vết xăng dưới đất không ngừng đốt về phía trước, không ít con chuột tức khắc bị rơi vào biển lửa, không ngừng “chít chít” gọi bậy.

“Đi!!” Cơ Thái Hiền hô lên.

Quay đầu vừa nhìn, đã thấy tên nhãi ranh Tống Thế Tuấn đã sớm ôm ba lô lao đi mấy chục mét xa.

Ách…..

Tống Thế Tuấn chạy nhanh tới mở cửa kim loại.

Không ngờ cái cánh cửa kia giống như đã hết hạn sử dụng, ấn nút như thế nào cũng không hoạt động.

Hẳn vừa rồi mấy người đánh nhau với chuột, đã làm hỏng mất cánh cửa này rồi.

Cơ Thái Hiền vọt tới dùng sức vỗ mạnh lên cửa, lại từ trong không gian lấy ra một cái rìu chém hai phát.

Không chút sứt mẻ!

Hai người hai mặt liếc nhìn nhau một cái.

Tống Thế Tuấn nhíu mày, “Xem ra chỉ có thể xuống hang động dưới đất.”

Nơi này lửa đã sắp cháy to, nếu như hai người còn không chạy mà đợi ở trong nhà xưởng, thì sẽ thành heo nướng mất.

“Không biết trong hầm có cái gì, anh có mấy thứ như thảm hay gì không, có thể bọc người để giảm cọ sát xuống đất.”

Cơ Thái Hiền ném cho hắn một cái thảm lông.

Tống Thế Tuấn vừa bọc lên người vừa nói: “Đoán chừng trong này đều đã bị chuột đào rỗng, cho nên lúc nhảy xuống cố gắng đẩy trọng tâm ra phía sau, chúng ta….”

Hắn còn chưa có nói xong, đã thấy Cơ Thái Hiền không nói hai lời quấn chặt thảm nhỏ, thịch một tiếng nhảy vào hầm ngầm.

Hoàn toàn không cho Tống Thế Tuấn có cơ hội phản ứng.

Thật đúng là tai vạ đến từng người phi!

Khóe miệng Tống Thế Tuấn giật giật, lúc chạy đến bên cạnh hầm ngầm, ngọn lửa đã đốt đến dưới chân hắn.

Đeo ba lô ra trước bảo vệ ngực, Tống Thế Tuấn hít một hơi rồi quả quyết nhảy xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play