Cùng lúc đó, cửa kim loại bị người cùng nạy “xôn xao” cạy ra.

Khói đặc cuồn cuộn xông vào mũi.

“Ồ, thật là nhiều khói.” Lâu Đại Lực cợt nhã kêu lên, “Người sẽ không bị gì chứ?”

Hai người chiến sĩ cạy cửa quay đầu, nhíu mày nhìn hắn một cái.

Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nghe ra được ý tứ vui sướng khi người gặp hoạ trong miệng của hắn.

“A, tôi chỉ là quan tâm mấy người Tạ tiểu thư, không có ý gì khác.” Lâu Đại Lực cười cười, trong lòng lại thầm mắng đám người Tạ Ngưng lòng tham không đáy.

Biết rõ thực lực không đủ, lại còn muốn tiếp tục đi vào trong thăm dò, này không phải là xúi quẩy sao?

Đáng giận nhất chính là, chính mình chạy đi chịu chết cũng thôi đi, còn phải thu lại chìa khóa xe, bắt bọn họ cũng phải ở lại đây chờ đợi.

Ích kỷ!

Lục Duy dẫn mấy người binh lính đang muốn tiến lên.

Cố Sâm bỗng nhiên duỗi tay kéo hắn một phen, nháy mắt thả ra một đạo dị năng hệ lôi, nem lên hai con chuột mắt đỏ vừa từ bên trong phóng ra.

Đám chuột còn chưa kịp cắn người, thì đã bị chém thành hai nửa biến thành một khối đen thui, đương trường đều chết.

“A có chuột!” An Ni sợ hãi lùi về sau hai bước, lông tơ cả người đều dựng lên.

An Ni chính là cái loại mà thấy gián đều sẽ nhảy lên bàn kêu cứu mạng, càng đừng miễn là mấy con chuột lớn như vậy đột nhiên lao đến trước mặt.

“Câm miệng.” Cố Sâm sai người lấy bình cứu hỏa trên xe xuống.

Cũng may thế lửa chưa lớn, chỉ trong chốc lát đã dập tắt được lửa trong nhà xưởng.

Lúc này, một người biến dị cả thân mọc đầy lông chuột cứng “chít chít” kêu lên một tiếng.

Nhìn lôi điện tích tích toát ra từ trong tay Cố Sâm, liền phảng phất giống như thấy được thứ gì nguy hiểm, không nói hai lời xoay người chạy như điên.

“Gara” Cố Sâm nhìn chằm chằm phương hướng chuột người chạy trốn, bước chân dài đuổi theo.

An Ni thấy thế không khỏi nóng nảy: “Các người định đi đâu vậy? Này!”

Những người này không phải là cấp trên phái đến cứu giúp quần chúng sao? Sao lại có thể ném bọn họ ở đây liền đi rồi?

“Bây giờ làm sao đây?” An Ni nhìn thi thể cháy khô của chuột trên mặt đất, “Còn tiếp tục ở lại có gặp phải nguy hiểm hay không?”

Một đám người Lâu Đại Lực hai mặt nhìn nhau: “Hay là cùng đi theo bọn họ qua đó nhìn xem?”

Thời đểm mấu chốt cũng còn có người bảo vệ không phải sao?

Chủ yếu là mấy con chuột to béo vừa rồi kia, nhìn thật sự khiếp người.

“Đi theo làm cái gì? Cậu không thấy bọn họ căn bản không thèm để ý đến chúng ta sao?” An Ni tức giận mà đá lên bánh xe, “Nơi này quá không an toàn, chúng ta vẫn nên nhân lúc còn sớm rời đi mới tốt.”

“Đi như thế nào mới được?” Chìa khóa xe đều bị Tạ Ngưng kia thu lại.

Đồ đàn bà ác độc chỉ thích nô dịch bọn họ!

“Trên đường bên ngoài thể nào cũng tìm được một chiếc xe có thể mở ra, chúng ta tự mình lái rồi về Tống Gia Các.” An Ni xúi giục mọi người, “Đi, có đi hay không?”

Lâu Đại Lực do dự một lát, “Có khả năng không?”

“Cái tên nhát gan này, là muốn đi theo con nhỏ chết tiệt kia, để bị nó mắng nhiết nô dịch nữa có phải hay không?”

Lâu Đại Lực khẽ cắn môi, “Đi!”

Hai người kêu lên một nhóm người rồi xoay người rời đi.

Vì thế bên cạnh xe màu vàng chỉ còn lại hai người, liếc mắt nhìn nhau.

“Mạc Lực, cậu không đi à?”

Tên nhóc Mạc Lực này chính là người lúc trước bị Tạ Ngưng dùng gai kim loại đâm vào chân, đối với vấn đề này tỏ ra sợ hãi.

Sợ hãi là bởi vì cảm giác đi cùng với mấy người kia, sẽ không thể nào an toàn hơn so với đi cùng Tạ Ngưng, nên cự tuyệt đồng hành.

“Cậu sẽ hối hận.” An Ni nghiến răng nghiến lợi tàn nhẫn để lại một câu, rồi bê lên đống vật tư thuộc về mình xoay người chạy đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play