Tạ Ngưng tự nhiên không biết An Ni lôi kéo theo bảy tám người tự mình rời khỏi đội ngũ, tự hành tìm xe trở về.

Nhưng mà cho dù có biết, cô cũng chỉ sẽ cười cười mà thôi.

Muốn làm gì thì làm, dù sao trước đó cô cũng đã tỏ vẻ rõ ràng, đi ra tới cùng cô chỉ cần không làm gì quá đáng, cô cũng sẽ phụ trách mang bọn họ về Tống Gia Các.

Đến nỗi mấy người đó tự mình rời khỏi đội ngũ, cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.

Hiện giờ cánh cửa kim loại nằm trên tường đất liên thông kia, bị một đám công nhân cào ra lớp đất bám, liền lộ ra diện mạo nguyên bản.

Một đám người mắt trông mong nhìn phía Tạ Ngưng.

Người sau liền bước lên trước vài bước, mặt không cảm xúc vứt ra một cây gai kim loại.

Mọi người chỉ thấy cây kim loại uốn lượn mà đi kia bỗng nhiên chui vào trong ổ khóa, cánh cửa nguyên bản không chút sứt mẻ cứ như vậy bị cô gái nhỏ dùng tay đẩy ra.

Nếu như không phải Tạ Ngưng lạnh lùng liếc qua một cái, mọi người đã thiếu chút nữa hoan hô thành tiếng.

Nhuộn một đầu tóc trắng rối bời, đầu óc giống như không quá linh hoạt, tiến sĩ Ngọc dùng sức chen qua đám người, vội vội vàng vàng chen đến bên người Tạ Ngưng.

Một chúng người mặt áo blouse trắng như sợ tiến sĩ Ngọc lại bị cô gái đánh, vội vàng chen qua bảo vệ.

Nhóm công nhân lúc trước ra lực nhiều nhất liền không vui. “Đừng chen, mau lùi lại, chúng tôi đi trước.”

“Xin chào, cô tên là gì vậy? Dị năng hệ kim của cô nhìn qua thật lợi hại! Nếu như có thể mở cửa khóa, thì có phải hay không khóa xe, khóa tủ sắt, loại khóa nào cũng đều có thể mở ra?” Tiến sĩ Ngọc vất vả chen đến bên người Tạ Ngưng, vừa mới nói được câu, đã bị hai công nhân dùng sức đẩy ra.

Tạ Ngưng không muốn phản ứng cái đồ nhà quê đầy tò mò này.

Dị năng hệ kim này của cô thì có gì mà lợi hại?

Lợi hại hẳn là dị năng giả hệ kim đẳng cấp cao, phi cơ đại pháo hay xe tăng gì cũng đều có thể làm ra được.

“Tiến sĩ Ngọc cẩn thận.” Mấy người mặc áo blouse giống như chúng tinh phủng nguyệt chen tới bên cạnh, vội vàng đỡ thấy thân thể đang lảo đảo của hắn.

Lúc này Tạ Ngưng đã dẫn theo một ít công nhân sản xuất, cùng mẹ và mấy người đầu vàng ra khỏi cánh cửa liên thông kia.

Gara tầng ngầm hai này, liếc mắt nhìn qua một lượt vẫn là trạng thái hoàn hảo.

Trong góc để lộn xộn một ít thùng thành phẩm.

“Đi lấy chút đồ ăn rồi lại rời đi.” Những công nhân sản xuất đó tuy rằng vẫn còn chưa hết sợ hãi, nhưng nhìn thấy thùng thành phẩm vẫn là vội vàng tiến lên.

“Đừng qua đó.” Tạ Ngưng vừa nói xog, đã thấy phía sau mấy rương thành phẩm vụt ra vô số con chuột mắt đỏ cực lớn.

Tạ Ngưng phất tay bắn ra một loạt gai kim loại ngăn đến trước mặt chúng nó.

Nhưng những công nhân chạy đến tiếp xúc gần với chuột tang thi vẫn không kịp thời lui về.

Mấy con chuột hung hãn nhảy lên thân thể người, theo một trận tiếng “xột xoạt” cắn xé khiến da đầu tê dại truyền tới, mấy người công nhân phát ra tiếng hét chói tai cực kỳ bi thảm.

Tạ Ngưng túm mẹ đang bị dọa ngốc xoay người liền chạy: “Tiểu Viên! Tông Hiên!”

Hai người vội vàng theo sau, bước nhanh hướng về một góc của bãi đỗ xe mà chạy.

Tống Thế Tuấn lấy ra thảm lông bọc trên người, cùng Cơ Thái Hiền một trước một sau ra khỏi cửa kim loại, liền thấy được một màn trước mắt này.

“Vãi!”

Hơn một ngàn con chuột từ bốn phương tám hướng đổ về đuổi theo đám người, tốc độ nhanh đến muốn mạng.

“Mau chạy lên cùng chị!” Lòng bàn chân Cơ Thái Hiền đổ ra mồ hôi, lập tức chạy như điên về hướng của Tạ Ngưng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play