5-60 người chen chúc trong cái chỗ chật hẹp này, có thể thấy được không khí ngột ngạt bao nhiêu.

Tạ Ngưng lấy khẩu trang trong ba lô ra yên lặng đeo lên, đá đá mấy thỉ thể chuột rơi bên cạnh chân.

Là chuột bình thường không có biến dị.

Cô gái kia bị một đám người mặc áo blouse trắng đẩy ra, trong lòng vạn phần khó chịu, quay đầu thấy hành động của Tạ Ngưng, nhịn không được mà cười nhạo: “Rốt cuộc là cô có tí thường thức nào hay không vậy? Nơi này không khí ngột ngạt không lưu thông, cô còn đeo khẩu trang, không sợ bị thiếu oxy à.”

Tạ Ngưng lại lấy từ trong ba lô ra một bình dưỡng khí, kéo khẩu trang ra hút hai hớp, lại mang lên.

Hành động này, không tiếng động trào phúng cô gái kia, khiến cô ta tức khẳn ngây ra.

“Được rồi chuyên viên Phương, cô nhường trước một chút.” Một trưởng giả chừng năm mươi tuổi, mặc tây trang màu xám bước tới.

Sau khi đối mặt với Tạ Ngưng, không khỏi có chút ngẩn ra: “Xin lỗi, tôi là Ngụy Chính Đồng, là phó sở trưởng cơ cấu nghiên cứu sinh vật chữa bệnh ở Tô Thị. Mấy người này đều là đồng nghiệp của tôi.”

“Tiến sĩ Ngọc hẳn là cũng không có ác ý, chính là hơi nghĩ sao nói vậy mà thôi. Cái kia, lúc trước chúng ta đã từng gặp nhau rồi đúng không?”

Tạ Ngưng liếc nhìn ông ta một cái, không lên tiếng, biểu tình có vẻ mười phần lạnh lẽo, trong lòng lại bực bội không thôi.

Hóa ra tiến sĩ Ngụy mà mầy người đội trưởng Cố muốn tìm, lại đang ngẩn ngơ bên trong hang động của đám chuột!

Như vậy thì đoàn người đội trưởng Cố có thể tìm được sao?

Thật phiền, Tạ Ngưng không hề nghĩ muốn có chút quan hệ nào với đám người này.

Ngụy Chính Đồng thấy cô không nói lời nào, cho rằng cô gái nhỏ tính khí lớn, hiện giờ còn đang trách tội Ngọc Thiên Phong vô lễ với cô.

Ông ấy vội vàng nhìn cô hòa ái cười: “Cô gái, vừa rồi nhìn thấy cô một tay thi triển gai kim loại kia, cô cũng là một vị dị năng giả đúng không.”

Dựa theo phép lịch sự, Tạ Ngưng miễn cưỡng gật gật đầu: “Mấy người bị nhốt ở đây bao lâu rồi?”

“Một ngày một đêm. Chúng tôi là người của phòng nghiên cứu, ngày hôm qua vừa chuyển đến nơi này, đã gặp phải mấy thứ chuột người kia.” Tiến sĩ Ngụy cười khổ ra tiếng, “Buồn cười chính là, bọn họ còn có chút ý thức căn bản, biết tranh thủ dự trữ lương thực, đều ném hết tất cả chúng tôi ở đây.”

Chỉ là theo thời gian càng trôi, người bị nhốt ở đây càng cảm thấy tuyệt vọng.

Bởi vì là dự trữ, cho nên sớm muộn cũng sẽ có một ngày bị ăn mất.

“Cô là dị năng giả, mau mau đưa chúng tôi đi ra ngoài đi.” Vị Phương nữ sĩ kia đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói mang theo thái độ mệnh lệnh không thể nghi ngờ.

“Tôi là dị năng hệ kim chứ không phải hệ thổ!” Tạ Ngưng trợn trắng mắt, xoay một vòng tìm nơi đất trống ngồi xuống, “Chỗ này khắp nơi đều là đất, tôi cũng không có cách nào.”

Vài người công nhân dáng người cao lớn thô kệch không nhịn được khóc lên, “Vậy thì chỉ còn có thể chờ chết thôi sao?”

Sớm sao không làm gì đi? Sao lúc trước chưa gặp cô, không thấy mấy người này chủ động động não cứu mình?

Đem hi vọng ký thác trên người người khác, Tạ Ngưng nghĩ thôi cũng đã thấy phiền.

“Dù sao các người đều không hề có ý chí cầu sinh, có chết hay không cũng là chuyện sớm muộn.” Vẻ mặt Tạ Ngưng lạnh nhạt.

“Sao cô lại có thể máu lạnh như vậy? Cô nói cái gì vậy chứ.” Phương Giai Văn nhịn không được mắng giận.

“Mọi người đều là đồng bào với nhau, giúp đỡ một tí thì đã sao? Loại lời nói như vậy tôi đã sớm nghe đến chan.” Tạ Ngưng đánh gãy tiếng kêu của cô ta, “Tôi có thể chờ các người chết hết sau đó mới lại nghĩ cách ra ngoài.”

Phương Giai Văn bị nghẹn đến mức chết khiếp, mặt trướng lên đỏ bừng.

Một người mặc đồng phục công nhân trong xưởng đứng lên, đỏ mặt nói, “Kia, vậy cô nói chúng tôi phải làm sao? Chúng tôi có thể ra sức, nhưng mà, đầu óc không đủ.”

“Trước đào ra mặt tường.”

“Đào ra? Kia, đất đều sẽ chảy ngược vào trong, không gian sinh tồn của chúng ta sẽ ngày càng ít.” Công nhân cãi lại.

“Đúng vậy, hầm ngầm này dâu như vậu, đào ra có ích lợi gì? Chúng ta có thể một đường đào lên tới mặt đất à? Không có khả năng! Hơn nữa nào cs công cụ đào đất đâu?”

“Công cụ thì chúng tôi có thể cung cấp.” Một người mặc blouse yếu ớt dơ tay, túm một cái bao tải to kéo lại đây.

Lúc bọn họ trốn đi, còn mang theo không ít công cụ và vật dụng, chỉ là dọc đường bị tổn hại nên rơi mất không ít.

Công nhân mặc đồng phục của xưởng kia lau mặt, cắn răng nói: “Vậy đào!”

“Ngưng Ngưng, Ngưng Ngưng ơi!”

Vẻ mặt Tạ Ngưng mới đầu không chút để ý bây giờ bỗng nhiên biến sắc, vội vàng đứng lên, chạy tới hướng cửa vào.

Lúc này liền thấy ba bóng người từ phía trên trượt xuống.

Tạ Ngưng vội vứt ra vài đạo kim loại vòng thành vòng, hòng giúp ba người giảm lực.

Ba người Tống Hữu Ái, Vương Tông Hiên, đầu vàng “thịch thịch” rơi xuống đất, cũng may nhờ có giảm lưng nên không bị quăng ngã.

“Mẹ.” Tạ Ngưng chạy tới, nhìn tay chân mẹ bị đất cào trầy da, không cấm nhỏ giọng oán trách, “Sao mẹ lại xuống đây?”

Cũng may khuyên mẹ mặc áo dài quần dài, không giống như đầu vàng và Vương Tông Hiên, nửa cánh tay lộ ra đều bị trầy đến chảy máu.

“Không phải đã bảo các người đừng xuống đây sao?” Tạ Ngưng nhíu mày.

Đầu vàng nhếch miệng, “Sao dì Tống có thể yên tâm được chứ? Chúng em cùng dì Tống xuống dưới nhìn xem, cũng không có việc gì, chỉ là một chút vết thương ngoài da thôi.”

Lúc này, người mặc blouse trắng vóc dáng nhỏ gầy kéo bao tải lúc trước lại yếu ớt dơ tay: “Bên này tôi, còn có một ít cồn i-ốt và băng gạt, hẳn là có thể….”

Bốn người Tạ Ngưng đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn.

Tên nhóc gầy nhom, vẻ mặt khẩn trương đẩy đẩy gọng kính trên mũi, giọng nói càng lúc càng nhỏ, “Có…. Có thể trợ giúp….”

Tống Hữu Ái vội chạy tới, duỗi tay vỗ vỗ bả vai tên nhóc tốt bụng, “Cảm ơn cậu bé, cậu đúng là người tốt!”

“Tiểu Viên Tiểu Vương, mau chạy nhanh lại đây, bôi cho các cậu một chút.”

“Dì Tống bôi trước đi.”

“Không sao, trên tay dì chỉ trầy một chút, các cậu mới bị nặng.”

“Chị là? Chị là chị dâu?” Ngụy Chính Đồng bước nhanh tới, vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn Tống Hữu Ái.

Tống Hữu Ái sững sốt, giao băng gạt và cồn i-ốt trên tay cho Vương Tông Hiên.

“Lão Ngụy?”

“Thật là chị nha chị dâu.” Tiến sĩ Ngụy mỉm cười.

Sắc mặt Tống Hữu Ái có chút ngượng ngùng cười cười, “Ừ, đúng là trùng hợp.”

“Đúng rồi, chị nhìn thấy lão Tạ của nhà chị chưa? Anh ấy là nhóm đầu tiên đi ra ngoài, có hay không….”

“Mẹ, chúng ta mau thương lượng tìm cách thoát khỏi đây đi.” Tạ Ngưng đi đến bên cạnh Tống Hữu Ái, không khách khí đánh gãy lời nói của tiến sĩ Ngụy, kéo tay mẹ xoay người liền đi.

Tiến sĩ Ngụy xấu hổ mà ngậm miệng, ánh mắt phúc tạp nhìn theo bóng lưng của Tạ Ngưng.

Khó trách lại quen mắt như vậy, còn không phải chính là con gái mà ông anh ngày nào cũng ở bên miệng đấy sao.

Lúc ông ra vào văn phòng của lão Tạ, thường xuyên thấy được tấm ảnh gia đình kia, cô gái nhỏ tươi cười xán lạn như ánh mặt trời, xinh đẹp lại mang theo vẻ thanh xuân hoạt bát.

Người thật so với ảnh chụp còn xinh đẹp hơn vài phần, nhất thời ông cũng chưa nhận ra.

Tống Hữu Ái xoa xoa đôi mắt, “Ba con ông ấy….”

“Mẹ, đừng đau lòng, ông ấy so với bất cứ ai đều sống tốt hơn, lo lắng, là dư thừa. Ông ta cũng không cần.” Ngữ khí Tạ Ngưng lạnh như băng, hàm chứa một tia ai oán không thể hòa tan.

Nói không oán là không có khả năng.

Kiếp trước lưu lạc ở mạt thế hai mươi năm, cô nghe được nhiều nhất từ quảng cáo chính là, tiến sĩ Tạ lại sáng tạo ra kỳ tích nào đó.

Sáng lập nền văn minh mới cho viện nghiên cứu cơ cấu sinh vật và chữa bệnh.

Những việc như thế đối với Tạ Ngưng, đều là xa xôi không cách nào với được.

Trước mắt cô lại phảng phất là hình ảnh một mảnh sương mù ướt át, mơ mơ hồ hồ lần nữa trở lại một ngày kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play