“Đây là thứ chuột gì, chuột người, người chuột?” Đầu vàng lui lại một bước, ánh mắt kinh tủng.
Bộ dáng của thứ kia nhìn qua đã thấy vô cùng cổ quái.
Cả người đều có lông tơ màu đen cứng ngắt, trên mặt cũng đặc biệt nhiều.
Chỉ nhìn thấy được một chút vẻ mặt của người đó, thì trước mạt thế hẳn là một thanh niên trẻ tuổi.
Nhưng là hiện tại….
Trong miệng quái vật này phát ra những tiếng “chít chít” khiếp người, đột nhiên đánh tới trước mặt bọn họ.
Tạ Ngưng hít sâu một hơi, nhanh chóng dùng trường đao chém mạnh.
“Không xác định được là nhân loại bị virus tang thi chuột cảm nhiễm, hay là chuột nhiễm virus sau đó biến thành bộ dạng giống như nhân loại.”
“Virus tang thi đã dung hợp hoàn mỹ hai loại đặc tính của người và chuột, mọi người cẩn thận, móng vuốt của nó có rất nhiều độc tố.”
Một đao Tạ Ngưng chém vào không khí, thân thể vừa chuyển đã liếc tới bên cạnh Tống Thế Tuấn, trở tay phóng ra một cái gai kim loại chui vào trong bả vai của người chuột đang lao tới, gắn chặt nó vào một chỗ khiến nó không thể nhút nhít.
Người chuột vội kêu lên “chít chít”, Tống Thế Tuấn đã dùng dao phay chặt tới, khẳm vào trên cái ót của người chuột, cư nhiên lại không thể rút ra được.
Tên nhóc này ngày thường ở trường chỉ biết đọc sách và chơi bóng rổ, lượng vận động không lớn, hiện tại ngay cả dao phay cũng rút không ra, cảm giác vô cùng ngượng ngùng.
Tạ Ngưng dơ tay, kéo cả em họ đang nắm dao phay lùi ra sau.
Tống Thế Tuấn cầm dao phay đã được rút ra, theo quán tính vẫn lui về sau mấy bước, trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn hiện lên một mạt mây đỏ.
Tạ Ngưng không biểu tình liếc hắn một cái, “Trở về gia tăng rèn luyện.”
Trong đầu cô suy nghĩ, chính mình chạy mười vòng là được, mấy người yếu ớt trong nhà, hẳn là phải chạy thêm năm vòng nữa.
Đám người yếu ớt trong nhà cô gái, lúc này hoàn toàn không biết, bản thân đã bị Tống Thế Tuấn hố một phen, không làm gì đã bị thêm chạy!
“Chị Ngưng!” Vương Tông Hiên hô lên.
Tạ Ngưng nhanh chóng nghiêng đầu né qua, viên đạn “piu” một tiếng xuyên qua bắn trúng đầu của một con chuột người phía sau.
Tạ Ngưng thuận thế dùng một cây kim loại cắm qua người nó, “Đi.”
Ra lệnh một tiếng, mọi người liền theo cô chạy tới văn phòng.
“Mọi người cẩn thận, tôi đi giải quyết con chuột người biến dị cấp một kia.” Nếu như không giải quyết thứ đó, thì phỏng chừng nó có thể triệu hoán đám chuột trong phạm vi trong dặm,
Nếu như nơi này trở thành biển chuột, thì bọn họ chỉ còn đường chết.
“Ngưng Ngưng.” Tống Hữu Ái kêu một tiếng liền thấy con gái nhà mình dũng mãnh phi thường đá bay cửa văn phòng, bảy tám cây kim loại xông về phía bóng người phía trước mà đâm tới.
Không tốt, Tạ Ngưng nhíu mày, mới vừa hô một tiếng “Đừng tới đây”, thì người đã “Ầm ầm ầm” rơi xuống một cái lỗ thủng lớn.
“Ngưng Ngưng!”
“Chị Ngưng!”
Quên mất chuột còn biết đào hang, con chuột người biến dị này cư nhiên còn đào một cái hố lớn như vậy trong văn phòng của người ta.
Phía dưới lớp bê tông kỳ thật đã bị nó đào thành khoảng không, mặt trên chỉ còn một lớp mỏng dính như giấy nhìn qua như mặt đất.
Tạ Ngưng hơi dùng chút lực, người liền theo chuột người một đường ngã xuống.
Mấy người Tống Hữu Ái chạt đến cửa động tối đen, gấp đến mức dậm chân, “Phải làm sao bây giờ?”
“Nhị Cẩu Tử và Thế Tuấn ở lại đây, dì Tống, cháu và đầu vàng cùng dì xuống đi nhìn xem.”
“Mày mới là Nhị Cẩu Tử.” Cơ Thái Hiền thì thầm trong miệng, nhưng động tác lại không hề chậm, lấy một bó dây thừng thô từ trong không gian ra.
Cùng lúc đó, cả người Tạ Ngưng đã theo lỗ trống rơi vào một cái đường đất dài.
Hóa ra phần đất bên dưới xưởng gia công mì ăn liền đã hoàn toàn bị đào rỗng.
Cho nên đây là hiệu ứng bươm bướm sau khi cô trọng sinh gây ra?
Kiếp trước chưa từng gặp qua loại tình huống này, cho nên hiện tại Tạ Ngưng cũng chưa biết phải phán đoán như thế nào.
Cô đi theo một đường lượn lờ trượt thẳng xuống, ước chừng khoảng năm phút.
May mắn trong khoảnh khắc vừa dẫm phải rơi xuống, cô đã nhanh trí lấy ra tấm thảm lông ở trong không gian độc lập ra bọc lên người mình.
Như thế cũng có thể tránh cho làn da bị trực tiếp cọ vào đất.
Tạ Ngưng bọc thảm lông ôm ba lô ngã xuống, nện thật mạnh lên thứ nào đó.
Thứ kia ở dưới người cô phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Tạ Ngưng cảm giác ngực bị ba lô cộm đến đau nhói, vừa rảnh tay liền vứt ra một cái gai kim loại, đâm xuyên qua cái trán của mấy con chuột “chít chít” đánh tới.
“Tiến sĩ Ngọc!!” Một tiếng kêu chói tai đột nhiên nổ tung bên tai của Tạ Ngưng.
Tạ Ngưng bọc thảm lông dày dùng sức trở mình, vùng vẫy lăn xuống.
Vừa quay đầu, đã thấy một người thanh niên tóc trắng bù xù đang cuộn tròn người, không khác gì một con tôm.
Trên mặt thanh niên nhăn nhúm, lúc này đang giương mắt gian nan nhìn cô.
“Thật ngại quá.” Tạ Ngưng mặt vô biểu tình cởi ra thảm lông, xách theo ba lô đứng dậy.
“Cô là người nào vậy hả?” Cô gái hoảng sợ chạy tới, duỗi tay đỡ thanh niên tóc trắng, “Tiến sĩ Ngọc, tiến sĩ Ngọc, ngài không sao chứ?”
“Không…. Sao!” Mới là lạ!
Thanh niên nghiến răng nghiến lợi lắc đầu tóc trắng lộn xộn, tránh đi sự giúp đỡ nhiệt tình của cô gái, tự mình lung lay bò lên.
“Cô là…. Dị năng giả hệ kim, mới vừa rồi trong người cô chui ra gai kim loại.” Khuôn mặt thanh niên dần dần bằng phẳng lại.
Nhưng mà trên mặt lại dính một khối đất nâu, trông qua có vài phần buồn cười.
Tạ Ngưng liếc nhìn hắn một cái, “Có việc?”
“Sao cô có thể nói chuyện với tiến sĩ Ngọc như vậy?” Cô gái kia lại cắn răng lên án mạnh mẽ.
Cô ta còn đinh lải nhải, đã bị tiến sĩ Ngọc cô ta tôn thờ không kiên nhẫn vẫy tay đánh gãy, “Đừng ồn đừng ồn.”
Thanh niên dùng đôi mắt phượng thon dài nhìn chằm chằm Tạ Ngưng, đột nhiên duỗi tay về phía cô: “Xin chào, tôi có thể nghiên cứu cô một chút được không?”
Tạ Ngưng mặt vô biểu tình, trực tiếp đấm một quyền lên khuôn mặt kia, ném bay thanh niên gầy ốm lớn lên trông giống như tiểu bạch kiểm kia xuống mặt đất.
Đám người lập tức hỗn loạn, mấy người trung lão niên mặc áo blouse trắng vội tiến lại đây, cùng cô gái kia thi nhau đỡ hắn.
Lúc này Tạ Ngưng mới phát hiện, trong động bị đào ra dưới mặt đất này, đang ngồi hoặc đứng khoảng 5-60 người.
Có người dựa tường buồn bã ỉu xìu ngồi, trong miệng thường xuyên niệm cái gì đó, phảng phất như giống như thần kinh thác loạn.
Có người thường thường xúm lại bên người cô, ngẩng đầu nhìn lên hướng cửa động.
“Cô? Cô cũng bị chuột người ném xuống làm đồ ăn??” Người nói chuyện là một công nhân trung niên mặc đồng phục của xưởng gia công mì ăn liền.
Bên cạnh ông ta có ba bốn mươi người đều đang mặc đồng phục dạng quần áo lao động, xem ra chính là công nhân sản xuất trong xưởng không kịp chạy đi.
Tạ Ngưng kéo thảm lông rách tung tóe ra, nhíu mày vỗ vỗ tro bụi.
Tấm thảm này đã theo cô hai mươi năm, sau khi mạt thế dùng mấy loại da thú bên này khâu một chút bên kia vá một chút, đã sớm cũ nát đến nhìn không ra hình dạng.
Nhưng nhớ tình bạn cũ, Tạ Ngưng vẫn là không bỏ được ném đi.
Tồn trữ lại một ít đồ vật, trong thời điểm mấu chốt có thể phát huy tác dụng, đây là thói quen của của cô.
Gấp gọn thảm lông nhét vào trong ba lô căng phồng của mình, Tạ Ngưng nhìn lướt qua.
Thấy ánh mắt của mọi người đều đang dừng trên ba lô của cô, nuốt nuốt nước miếng.
“Các người ngồi ở chỗ này, là tính toán an an ổn ổn làm thực phẩm dự trữ?” Tạ Ngưng tò mò nhìn xung quanh.
Đây là một cái hố đất lớn, bốn phương tám hướng đều là tường đất thật dày.
Mặt trên có cái đường đi, chính là nơi mà cô vừa trượt xuống từ văn phòng trong khu sản xuất.