Vương Tông Hiên nghiêm túc gật đầu, “Mày cũng đừng có làm, tao lo mày cởi đến cuối cùng chỉ còn cái quần lót, cũng chưa chắc có thể thu được cái máy đó vào.”

Cơ Thái Hiền:…..

Hắn cảm giác anh em tốt là đang châm chọc mình, nhưng lại hình như không có cách nào phản bác.

Hậm hực thu tay về, Cơ Thái Hiền nhìn mẹ của chị Ngưng: “Dì Tống, vậy chúng ta đi qua tìm chị Ngưng đi.”

Tống Hữu Ái gật đầu.

Tốc độ thu đồ của con gái bà, mau hơn so với tên nhị hóa này rất nhiều!

Bây giờ chắc chắn là đã làm xong.

Bốn người đang nói chuyện, Tạ Ngưng đã bước nhẹ đến bên cạnh bọn họ, “Chúng ta….”

Một lời còn chưa nói xong, đã thấy Cơ Thái Hiền chỉ về phía sau lưng cô, lộ ra biểu tình kinh tủng, “Chị Ngưng, mới rồi có cái gì vừa lướt qua kia.”

Sắc mặt Tạ Ngưng cứng lại quay đầu nhìn, một loạt máy móc sản xuất không có gì khác thường.

“Là từ khi ký túc xá phía sau kia chạy qua.” Vương Tông Hiên nhíu mày lên tiếng.

“Thứ gì? Người hay là tang thi?”

Vương Tông Hiên cũng chưa thấy được rõ ràng, suy tư mấy giây nói: “Hình như là bóng người, nhưng tốc độ vô cùng nhanh.”

Chẳng lẹ là dị năng giả tốc độ của Trường Trung Học Số 2 Tô Thị kia?

“Cẩn thận!” Tống Hữu Ái bỗng nhiên kêu lên một tiếng, một tay kéo cháu trai lớn đến bên người.

Vương Tông Hiên bắn một viên, liền thấy một con chuột đen sì “chít chít” rớt trên mặt đất, cái bụng bị lủng không ngừng ào ào chảy máu.

Tống Hữu Ái khẩn trương nắm lấy tay của cháu trai, song song lui về sau một bước.

“Má ơi, con chuột này sẽ không biến dị đấy chứ?” Cả người đầu vàng run lập cập: “Mọi người nhìn xem, toàn bộ đôi mắt này đều màu đỏ, nhìn khiếp người thật sự.”

Trong lòng Tạ Ngưng lướt qua một cảm giác không tốt.

“Lui!”

Cô ra lệnh một tiếng, mọi người vội vã theo cô lui ra hướng bên ngoài kho hàng.

Nhưng mà đã muộn.

Một con lông xù dùng móng vuốt “Bang” chụo một cái lên chốt khởi động cửa.

Cửa kim loại lúc nãy mở lên, bây giờ “lạch cạch” từng chút rơi xuống đóng lại.

“Chít chít” Mấy bóng người màu đen quỷ dị từ phía sau văn phòng sản xuất chạy quanh.

Ánh mắt Tạ Ngưng lạnh lùng, điều động dị năng hệ kim, trước mặt liền bắn ra một loạt gai kim loại.

Một bóng đen không may bị kim loại bắn trúng, “Chít chít” kêu lên rồi tiếp tục chạy về phía trước.

Theo mấy tiếng “phụt phụt” vang lên, da đầu mọi người đều tê dại từng trận.

Trên gai kim loại thu về dính đầy máu, mà mấy thứ kia lại như không hề biết đau, vẫn như cũ lướt về phía bọn họ.

Chỉ tiếc là mấy con đó đều bị gai kim loại đâm xuyên qua bụng, càng dãy dục thì máu lại chảy càng nhanh, thực mau liền không còn sức tiếp tục động.

Chỉ có một con bám riết không tha, giãy giụa chạy khỏi phạm vi tấn công của gai kim loại, kéo một thân chảy đầy máu hướng về phía bọn họ.

Trong tay Tạ Ngưng đột nhiên xuất hiện một cây trường đao màu đen, nhào tới bổ vào đầu cái thứ lao tới kia.

Trường đao cắt ra một lỗ lớn trên đầu đối phương, lại bị Vương Tông Hiên bắn một phát, liền ngã mạnh xuống đất.

Tống Hữu Ái giơ tay chém xuống.

“Đây là thứ quái thú gì?” Đầu vàng giật mình chỉ vào quái thai trên mặt đất.

“Hẳn là công nhân sản xuất ở đây.” Trong lòng Tống Hữu Ái còn đang sợ hãi nhìn qua.

Trên người công nhân kia có mấy bộ phận của chuột, bàn tay cũng bị một lớp lông tơ thật dài bao trùm, hình tượng đã sớm không còn thuộc về phạm trù của nhân loại.

“Chít” tiếng kêu bén nhọn truyền ra từ trong văn phòng, tùy theo đó, liền nghe thấy mọi ngóc ngách các phương trong nhà xưởng, cũng có âm thanh thứ gì đó “chít chít” đáp lại.

“Cẩn thận, nơi này có tang thi cấp một tác quái, mọi người đều lui về sau.”

Đồng tử Tạ Ngưng chợt co rụt lại, nhìn chằm chằm thứ vừa phóng ra từ trong văn phòng, tay nắm chặt trường đao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play