“Vừa rồi có thứ gì đó, tốc độ cực nhanh thoáng qua bên cạnh chúng ta.” Thanh niên béo đứng bên cạnh An Ni ồm ồm nói chuyện.
“Nơi này sẽ không có vấn đề gì đấy chứ?”
Tạ Ngưng liếc nhìn bọn họ một cái, ôm ba thùng mì ăn liền không bỏ, thì cũng không cách nào lại đi tiếp đến trước.
Đặc biệt là thanh niên béo này vậy mà ôm tới năm thùng, hoàn toàn che mất tầm mắt.
Nếu lỡ gặp phải chuyện gì, thì căn bản không thể chạy kịp!
Thanh niên béo do dự nhìn An Ni.
Đầu vàng cười nhạo: “Lâu Đại Lực, quyết định của mình mà còn phải nhìn xem An Ni? Chạy nhanh ra xe ngồi đi, chắc chắn an toàn.”
Lâu Đại Lực bực bội trừng mắt liếc đầu vàng một cái.
Trong đoàn người này của bọn họ, chỉ có đầu vàng là đeo ba lô.
Đừng tưởng rằng hắn không nhìn thấy, vừa mới rồi đầu vàng phá thùng lấy hết mì nhét ở trong ba lô, ít nhất là bỏ hai ba mươi gói, không hề ít hơn so với bọn họ đang cầm trên tay là bao.
Ba lô lớn dùng để leo núi kia, đều là do người tên Cơ Thái Hiền cho.
Thật đúng là không biết xấu hổ, như vậy thuyết mình trong không gian của Cơ Thái Hiền chắc chắn còn thừa ba lô, nhưng lại không muốn cho bọn họ dùng.
Đúng là quá keo kiệt!
An Ni cắn cắn môi, “Nếu như chúng tôi cũng có ba lô, vậy thì không cần phải quay lại xe cất đồ.”
Tạ Ngưng trực tiếp bỏ qua lời của An Ni, quay đầu nói với mẹ, “Chúng ta đi phía trước nhìn xem.”
Tống Hữu Ái ứng thanh “Được”, nhưng vẫn là quay lại liếc nhìn mấy người An Ni một cái, tận tình khuyên bảo, “Mấy người trở về xe đi, ôm một đống đồ như vậy cũng không có cách nào hành động.”
An Ni rất là bực bội, nhưng Tạ Ngưng không thèm quan tâm cô ta, cô ta cũng không có cách nào, chỉ có thể hậm hực lui ra ngoài cùng mấy người Lâu Đại Lực.
Lâu Đại Lực quay đầu nhìn Tạ Ngưng, và bóng dáng mấy người đầu vàng, hừ một tiếng: “Cô cũng đừng không vui như vậy, ai biết đi vào bên trong sẽ gặp phải cái gì đâu? Tôi cảm giác nơi này lạnh căm căm, rất quái quái.”
“Lạnh căm căm là bởi vì khí máy lạnh trong kho hàng vẫn được mở.
“Chứng minh hệ thống cung cấp điện ở đây vẫn hoạt động bình thường, kỳ thật chúng ta ở trong nhà mới là an toàn nhất.”
Những người này ở một bên thấp giọng oán hận, một bên nhanh chân rời đi kho hàng.
Cơ Thái Hiền và Vương Tông Hiên dẫn theo Tống Thế Tuấn chạy chậm một đường lại đây.
Hiện giờ trên vai Tống Thế Tuấn cũng đeo một cái ba lô, bên trong để không ít đồ, căn phồng nặng trĩu đè trên lưng hắn.
“Tôi mở cửa.” Tạ Ngưng nhấn nút khởi động ở bộ điều khiển bên cạnh cửa, “Mọi người cẩn thận một chút.”
Mọi người đồng thời gật đầu.
Theo ngón tay Tạ Ngưng ấn xuống, cửa kho hàng dần nâng lên phía trước, lộ ra hiện trạng bên trong nhà xưởng.
Máy móc đều ngừng ở đó không vận hành, nhưng mà bên trên vẫn còn không ít nguyên liệu và thành phẩm.
Tạ Ngưng nhìn mẹ ra hiệu.
Tống Hữu Ái hiểu ý, vội nói với ba người Tống Thế Tuấn, Cơ Thái Hiền, Vương Tông Hiên: “Các cậu cùng dì qua bên kia nhìn xem.”
Mang theo bọ họ đi ra hướng mặt sản xuất phía sau.
Tạ Ngưng nhân cơ hội bước về phía một loạt máy móc ở phía bên phải, đem một ít nguyên liệu và thành phẩm mì ăn liền, cất hết vào trong không gian độc lập của mình.
Cứ như vậy, hai phần ba không gian độc lập đều đã bị chất đầy.
Cô gái thở phào một hơi, cảm giác tỉ lệ sinh tồn của người một nhà lại được đề cao không ít.
Bên kia, Cơ Thái Hiền cũng thu một ít đồ trên máy móc sản xuất vào trong không gian, còn suy nghĩ kỳ lạ muốn dọn một cái máy đóng thùng vào.
Tống Hữu Ái có chút dở khóc dở cười, “Thái Hiền à, mấy thứ máy móc này, vẫn nên để lại cho người chuyên nghiệp đến sau đi.”