Hiện tại cô có thể hoàn toàn xác định, theo dị năng hệ kim thăng cấp, dị năng không gian này cũng đi theo tăng lên.
Tạ Ngưng vội vàng quay lại biệt thự nhìn kỹ xem.
Vừa nhìn lên, trong lòng càng là điên cuồng nhảy loạn “thình thịch thình thịch.”
Cửa kính nhà ăn nối liền với phòng khách lúc này đã mở ra, cô còn có thể nhìn thấy được tất cả đồ vật bày biện trong đó.
Đèn treo hình hoa bật lên, ánh sáng như hòa rọi trên đóa hoa lê đỏ in trên bàn tròn và ghế dựa.
Đèn nhỏ ở quầy bên cạnh sáng lên.
Trên giá trưng bày để đủ các loại rượu.
Máy pha cà phê, tách ấm trà, an an tĩnh tĩnh bày biện trên quầy bar bên cạnh cầu thang, đầy đủ mọi thứ.
Nhưng ánh mắt của cô theo cầu thang kia nhìn lên phía trên đã bị chặn.
Cho nên, sau này chờ tới khi dị năng không gian lại thăng cấp, thì có phải hay không, các khu vực khác trong biệt thự nhà họ đều có thể mở ra.
Tỷ như phòng ngủ ở trên lâu, phòng sách, lại tỷ như phòng bếp, phòng vệ sinh, thậm chí là khuôn viên bên ngoài, mấy thứ linh tinh như mặt cỏ này đó?
Sẽ giống như cô tưởng vậy sao?
Trong lúc nhất thời, nỗi lòng Tạ Ngưng phập phồng, cũng không biết nên nói thế nào với mẹ cho phải.
“Ngưng Ngưng?” Vẻ mặt Tống Hữu Ái khẩn trường nhìn chằm chằm con gái vẫn đang đờ đẫn không nói gì, “Sao, như thế nào rồi?”
Tạ Ngưng hồi phục lại tinh thần, dùng sức áp xuống cảm xúc kích động kia xuống, thoải mái an ủi: “Con, chỉ là con hơi kinh ngạc thôi, không có việc gì.”
Cô cho rằng không gian nhỏ sẽ không tăng cấp hay lớn lên, dù sao thì kiếp trước cho tới lúc chết đều là như vậy, không hề nhúc nhích.
Nhưng ngay sau đó, cô đột nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng trọng yếu.
Ánh đèn!
Thần kinh bị ngắn đi rốt cuộc cũng đã dần trở lại quỹ đạo.
Đèn trong nhà ăn cư nhiên sáng lên!
Bởi vì lúc trước cô không chú ý đến đèn phòng khách có sáng hay không, lúc này nhìn thấy ánh đèn mờ ảo trên quầy trưng bầy mới đột nhiên ý thức được điểm này.
Biệt thự này của cô cư nhiên còn có thể mở điện?
Tạ Ngưng đóng cửa nhà ăn, bên trong liền tối sầm.
Sau đó cô liền thử vận dụng ý thức, phát hiện sau khi đèn trong nhà ăn tắt đi, thì không thể dịch chuyển đồ vật vào, chỉ có mở đèn lên, mới có thể chuyển đồ.
Cứu mạng, cứ như vậy cô lại nhiều thêm một cái không gian nhà ăn trữ vật năm mươi mét vuông.
“Hẳn là con còn có thể thu càng thêm nhiều đồ.” Tạ Ngưng nắm tay mẹ, mắt to chớp chớp tỏa sáng.
“Con gái mẹ giỏi quá.” Tống Hữu Ái cũng hưng phấn không thôi, nắm tay con gái cười ha hả khen.
Hai người vội vàng chạy về phía trước, cách những người khác xa một chút.
Lúc này Tạ Ngưng mới thu một thùng mì ăn liền vào trong không gian nhỏ.
Nhưng mà cũng không thể lại gọi nó là không gian nhỏ, hiện tại nó đã không nhỏ, hẳn là nên đổi một cách xưng hô mới, gọi là không gian độc lập.
Xưởng gia công mì ăn liền không thiếu nhất chính là các loại nguyên liệu thịt dê bò heo, rau dưa bột mì, gia vị, tiêu ớt các kiểu.
Tạ Ngưng kéo tay mẹ chạy đến khu nguyên liệu, thu gần hai trăm thùng nguyên liệu, cũng không chất đầy tới một phần ba.
Không gian độc lập của cô biến cao!
Tống Hữu Ái mặt mày hớn hở đi theo bên người Tạ Ngưng, một bên yểm trợ một bên nói, “Bên kia còn trữ không ít mì ăn liền, không lấy đi có phải là hơi lãng phí hay không?”
“Vâng, lấy nhiều chút.” Độc lập không gian của cô không có thời gian, thực phẩm để bên trong sẽ hoàn toàn không bị hư thối.
Để ở kho hàng bên ngoài, qua một hai nằm liền trở thành phế phẩm, xác thật quá lãng phí.
“Ngưng Ngưng của chúng ta thật lợi hại.” Tống Hữu Ái từ kệ hàng bên cạnh thò cái đầu ra, vội vàng nói: “Mấy người An Ni lại đây, Ngưng Ngưng.”
Tạ Ngưng thu hết mấy thùng mì ăn liền ở chân xong, liền đình chỉ động tác.
Mấy người An Ni trong tay đều ôm ba thùng mì ăn liền, vừa đi vừa thở dốc.