“Đừng ăn trong chén trông trong nồi, thu được thì hẳn thu.”
“Đúng vậy đó.” Tống Hữu Ái chạy đến vỗ vỗ tay An Ni, “Đừng tranh, túi nilon kia của mấy người căn bản không để thêm được.”
Đoàn người trong hội cứu viện Tống Gia Các này, khi ra tới không hề mang theo ba lô, bọn họ đều là không trâu dắt chó đi cày lên xe của Tạ Ngưng, túi nilon vẫn là do Cơ Thái Hiền hảo tâm cho!
An Ni và thanh niên kia hậm hực rút tay lại, xách lên túi nilon căng phồng của chính mình, vừa đi vừa lải nhải thì thầm, “Còn không phải là bởi vì cậu ta không muốn cho thêm mấy túi sao.”
“Đúng vậy.”
“Phi.” Tống Hữu Ái vô ngữ, “Người sao lại có thể không có đủ nhân tâm như vậy chứ?”
“Mặc kệ bọn họ.” Tạ Ngưng nhìn bạn học Cơ Thái Hiền mồ hôi đầy đầu, ho nhẹ một tiếng, “Không sao chứ? Muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”
“Không, không cần! Em chỉ là thu một chút đồ, nghỉ ngơi cái gì chớ.” Cơ Thái Hiền bị ánh mắt chứa đầy thâm ý của cô gái liếc cho một cái, suýt nữa thì tức giận.
Hắn nào có yếu đuối như vậy chứ?
“Tông Hiên, đi theo bọn họ chú ý một chút, nơi này rất kỳ lạ. Ngay cả một ít tang thi cũng không có, phỏng chừng có quỷ.”
“Vâng, chị Ngưng.”
Đám người An Ni mang túi nilon đã đầy ắp để lên xe, lúc này mới tay không trở lại bên người Tạ Ngưng.
Lúc này, Tạ Ngưng đã mở ra cửa kim loại lớn của kho hàng phía sau xưởng gia công mì ăn liền.
Một đám người cẩn thận theo cô đi vào trong.
“Có đồ ăn.” An Ni kinh hỉ kêu lên một tiếng.
Mọi người vừa quay đầu, đã thấy cô ta mở ra một túi mì bắt đầu ăn.
Đại khái là bôn ba cả một ngày chưa có gì vào bụng, An Ni ăn rất nhanh, từng ngụm từng ngụm không hề để tâm đến hình tượng gì.
Tạ Ngưng nhìn thoáng qua, thấy mọi người đều chạy tới lấy thùng mì, không nhịn được khé nhíu mày.
Vẫn luôn cảm thấy nơi này rất kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ là có vấn đề ở đâu.
“Làm sao vậy?”
“Chúng ta tách ra đi xung quanh nhìn xem. Hai đến ba người một tổ.” Khu kho hàng này rất lớn, bên cạnh còn dư lại không ít nguyên liệu.
“Thế Tuấn, em đi theo anh Tông Hiên với Thái Hiền.”
“Vâng chị.”
Tạ Ngưng kéo tay mẹ dẫn đầu đi về một góc trong kho hàng.
“Có phải là muốn thu đồ hay không? Ngưng Ngưng à, không gian nhỏ kia của con còn để được nhiều ít?”
“Hẳn là còn có thể để được khoảng trăm thùng.” Tạ Ngưng một bên nói nhỏ, một bên dùng ý thức sử sang lại đồ vật trong phòng khách.
Sau đó chuyển ý thức đến trong không gian nhỏ hai mét vuông, nhất thời ngẩn ra.
Không gian nhỏ đột nhiên lớn lên không ít?
Này, sao lại thế này?
Đáy lòng loáng thoáng ý thức được cái gì, tâm tinh Tạ Ngưng kích động không thôi, nhất thời ở đó sững sờ.
Tống Hữu Ái đi phía trước thấp giọng lẩm bẩm: “Tạ Ngưng, vậy không gian nhỏ kia đúng là không nhỉ, mẹ thấy hẳn là không hề thua kém không gian kia của Thái Hiền đâu.”
Vừa quay đầu, đã phát hiện Tạ Ngưng vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích. Tống Hữu Ái vội chạy trở lại: “Làm sao vậy?”
Tạ Ngưng ngốc ngốc quay đầu, nhìn mắt mẹ mình: “Mẹ, hình như không gian nhỏ biến lớn thêm.”
“Biến lớn?” Tống Hữu Ái trợn to hai mắt, vội vàng hạ giọng: “Bao lớn?”
Tạ Ngưng nhìn kỹ, không gian nhỏ hai mét vuông ban đầu, bây giờ đã phỏng chừng có năm mươi mét vuông, chưa kể độ cao cũng tăng lên không ít.
Giường nhỏ 1m2 và một ít công cụ, thùng hàng, bản đồ mấy đồ này đó, ban đầu chất đống trong không gian, bây giờ đều súc ở vị trí chính giữa .
Này thuyết minh không gian nhỏ khuếch tán theo bốn phương mà lớn lên!
“Hình như có chút lớn!” Ánh mắt Tạ Ngưng lấp lánh nhìn mẹ: “Thật sự rất lớn. Lớn hơn trước đây vài lần.”