“Hẳn chính là nhóm người của trường Trung Học Số 2 Tô Thị kia.”

Tạ Ngưng ngắn gọn giới thiệu hai bên, “Bây giờ tôi tới lái xe, Thái Hiền….”

“Ài, đã biết, em cùng Tông Hiên liền đi theo chị. Chị, chúng ta muốn đi đâu?”

“Đi một xưởng mì ăn liền ở gần đây, mười phút đi đường, thực mau.”

Nguyên nhân chính là vì kiếp trước khi Tạ Ngưng đi qua nơi kia, mới biết trong nhà xưởng trước mạt thế đã độn không ít nguyên liệu.

Bởi vì nhà máy trữ hàng nhiều lại quản lý tán loạn, cho nên trong bãi đỗ xe ngầm đều tắc vài con container.

Đồ ăn bên trong, lúc mấy người Tạ Ngưng phát hiện, thì đã sớm biến chất không thể dùng được, bây giờ nghĩ lại cũng đều cảm giác hết sức đau lòng.

“Yên tâm, chỉ cần là người nhiệt tình xuất lực, đến lúc đó đều có thể được phân đồ ăn.”

An Ni còn đang định muốn nói cái gì, nghe Tạ Ngưng nói xong liền ngậm miệng không nói.

Đoan người nhanh chóng lên ba chiếc xe, lục tục rời đi hội trường thi đua, đi theo Tạ Ngưng.

Đầu vàng ngồi trên ghế phuk, thường thường còn ngó đầu nhìn cột mốc ở ven đường.

“Là khu công nghiệp nằm ở phía sau đèn xanh đèn đỏ kia?”

Tạ Ngưng gật đầu, tốc độ lái xe cực nhanh, nhìn đến ven đường có mấy tang thi đang lay động, liền đạp mạnh chân ga lao đi.

Mặt sau truyền đến tiếng “phanh phanh”.

Đầu vàng quay đầu, nhếch miệng cười: “Kỹ thuật lái xe của anh Thái Hiền không khác em là bao.”

Thực mau, xe con từ cửa hông đi vào khu công nghiệp, ngừng ở cửa sau kho hàng xưởng.

Đầu vàng ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, vẻ mặt bỗng nhiên kích động, “Chị, chị, bên này còn có cái phòng thuốc lớn, vào xem không?”

Tạ Ngưng gật đầu, sưu tầm nhiều chút dược phẩm cũng tốt, nếu như đi ngang qua thấy, thì không có lý do gì phải bỏ qua.

Đoàn người chạy đến cửa, chờ Tạ Ngưng phá ra khóa đồng trên cửa kính, An Ni là người đầu tiên vọt vào, tóm được đồ trên kệ hàng liền lấy.

Tạ Ngưng cũng không thèm để ý, quay đầu phân phó mọi người: “Đều đi lấy đồ đi. Thái Hiền.”

“Đây, đây, chị, em đi liền đây.” Cơ Thái Hiền sải bước chạy vào trong.

“Không thể tưởng tượng được, nơi này còn chưa bị người càn quét qua, chẳng lẽ không có tang thi?”

Một lời bừng tỉnh người trong mộng, Tống Hữu Ái lẩm bẩm tự hỏi, làm bước chân Tạ Ngưng hơi dừng một chút.

Theo sau cô mau chóng mở ra cửa kho nhỏ chuyên môn để hàng, len vài nhìn một vòng.

Cất tất cả mấy thùng thuốc này đó vào biệt thự lớn, như là thuốc hạ sốt, thuốc cảm, thuốc ho….. lại lấy một phần mấy loại thuốc hiếm lạ không rõ.

Tạ Ngưng cũng thu hết túi truyền máu và bình oxy, đến cuối cùng, ngay cả gậy chống và xe lăn cũng không tha.

Tạ Ngưng đem mấy thứ đó và một ít dược phẩm thu được từ mấy cửa hàng thuốc trước, đều chất đống ở một mảng đất trống bên quầy TV.

Cô nhìn biệt thự tùy thân của chính mình, thật đúng là giống hệt như người bán hàng rong, một đống lộn xộn hoa hòe lòe loẹt.

Chờ sau khi cô đi ra, kệ hàng bên ngoài đã bị càn quét đến mức tan tác, đồ vật rơi rớt đầy đất.

An Ni và một người thanh niên khác đang đoạt thuốc hen suyễn trong tay Cơ Thái Hiền, “Một dị năng giả như anh đoạt mấy thừ này với chúng tôi làm gì? Trong không gian đã lấy nhiều như vậy.”

“Đúng vậy, hai hộp này cho chúng tôi, về sau còn có thể đổi đồ ăn.”

Cơ Thái Hiền tức chết: “Các người muốn cái này làm gì? Tôi là bởi vì bạn bè có người bị hen suyễn, về sau khả năng cần dùng thuốc!”

“Bạn bè cái gì chứ? Tôi thấy rõ ràng là do anh tự tiện bịa đặt!” An Ni cùng thanh niên kia gắt gao nắm thuốc không buông tay.

Tạ Ngưng nhíu nhíu mày, nhặt một hộp thuốc rơi dưới đất lên xem, tùy tay nhét vào balo của mình.

“Tôi khuyên các người tốt nhất là nên buông tay. Xem xem bao nilon kia của mấy người còn để được đồ à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play