Loại cảm giác thoát ra đạt được cơ hội tái sinh, thật sự khiến người phấn chấn.
Cũng may là một đường vô cùng thông thuận, đi xuống vậy mà không gặp phải nửa con tang thi nào.
Mọi người rời khỏi sảnh lớn, thầy Chu liền lần nữa biệt đạt tấm lòng biết ơn đối với mấy người Tạ Ngưng.
“Mọi người định rời đi thế nào? Xe trường chúng tôi đều đỗ ở mặt sau cách đây không xa.”
Tạ Ngưng thoáng nhìn bọn họ một cái: “Mọi người mau vội vã trở về đi, chúng tôi còn phải đến chỗ khác làm chút việc vặt.”
“Vậy được rồi, chúng ta như vậy liền tạm biệt.” Thầy Chu nhìn về Tống Thế Tuấn, “Thế Tuấn cũng đi cùng mọi người?”
“Vâng.” Tạ Ngưng hơi hơi gật đầu.
“Vậy thì không lại khách khí với mọi người nữa, hiện tại chúng tôi cũng không biết tình huống trong nhà thế nào, cần phải mau chóng trở lại xem. Sau này nếu như có duyên gặp lại, nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng của mọi người ngày hôm nay.”
“Không cần khách khí.” Tạ Ngưng nghĩ nghĩ, vẫn là lấy dao phay để trong ba lô ra đưa cho bọn họ dùng để phòng thân: “Trên đường cẩn thận, bảo trọng.”
“Chị, mọi người cũng bảo trọng.”
“Thế Tuấn, bảo trọng nha.”
Đám học sinh dưới sự dẫn dắt của mấy vị giáo viên, nói vài câu tạm biệt rồi vội vàng rời đi.
Lúc này Tống Thế Tuấn mới quay đầu nhìn về phía Tạ Ngưng, khuôn mặt tuấn tú nhỏ hiện lên một màu đỏ ửng xấu hổ: “Chị, em có thể đi, đi trước…. phòng vệ sinh được không?”
“Mau đi.” Tống Hữu Ái đau lòng nhìn cháu trai lớn nhà mình, một ngày một đêm nhịn trong căn phòng nhỏ kia, sợ là sắp nhịn hỏng người luôn rồi.
“Có cần cô đi cùng hay không?”
“Không, không cần! Cháu sẽ lập tức quay lại.”
“Ây da đứa nhỏ này.” Tống Hữu Ái vô ngữ, “Ngưng Ngưng, mẹ cũng đi một chút, miễn cho chút nữa lên đường lại phiền toái.”
Sau khi Tạ Ngưng và Tống Hữu Ái ra khỏi nhà vệ sinh.
Tống Hữu Ái theo bản năng vặn mở vòi nước.
“Mẹ!” Tạ Ngưng vội kêu lên một tiếng.
“Oa.” Tống Hữu Ái giờ phút này cũng thấy rõ, vòi nước chảy ra một dòng nước có màu vàng nâu.
“Nước này….” Tống Hữu Ái nhíu mày: “Đừng nói là uống, sợ ngay cả rửa mặt tắm rửa cũng không được đâu.”
Biểu tình Tạ Ngưng đông cứng gật đầu, “Vâng.”
Tống Thế Tuấn đi ra từ cách vách, Tạ Ngưng đưa cho hắn một túi khăn giấy ướt: “Dùng tạm cái này, chúng ta mau chóng rời đi.”
“Ai da, vậy về sau không có nước rửa tay tắm rửa thì phải làm sao bây giờ.” Mẹ đi theo phía sau hai người lẩm bẩm nói chuyện: “Chẳng lẽ là phải trở về xã hội nguyên thủy?”
“Cô, chúng ta có thể thu thập vài thứ, chính mình chế tạp lọc nước, đến lúc đó xem thử nước lọc được có thể rửa tay hay không.”
“Em còn hiểu mấy thứ đó?” Tạ Ngưng hơi có chút ngoài ý muốn.
“Còn tạm, trước kia ở trong trường học thực nghiệm có làm qua một ít mấy thứ đó.” Tống Thế Tuấn vò đầu: “Chị, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đến một xưởng gia công mì ăn liền.” Ánh mắt Tạ Ngưng thoáng sâu xa.
“Cách nơi này khoảng 6-7km, tiện trên đường trở về.”
Bốn người theo đường cũ trở lại cửa hội trường thi đua, liếc mắt một cái đã thấy mấy người đầu vàng, quần áo lộn xộn giống như vừa đánh nhau xé rách xong, trên mặt còn có vài vết sưng tím.
“Sao lại thế này?” Tống Hữu Ái vội chạy tới nơi hỏi.
“Dì Tống.” Đầu vàng nhìn thấy bọn họ ra tới, trong mắt tức khắc lộ ra vẻ vui mừng: “Mọi người không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, các người làm sao vậy?”
“Ai, đừng nói nữa, vừa mới có mười mấy người chạy ra, nhìn thấy xe của chúng ta liền muốn cướp.” Đầu vàng chỉ chỉ tang thi tứ tán ngã xuống đất, “Chúng cháu một bên giết tang thi, một đánh với bọn họ.”
“Cũng may lúc trước chị Ngưng thu hết lại chìa khóa xe mang đi, bọn họ thấy không thể mở được, lúc này mới tan.” Cơ Thái Hiền lau mồ hôi đến gần, đánh giá Tống Thế Tuấn phía sau Ngưng Ngưng, “Đây là em trai đó à?”