Tạ Ngưng vứt ra một cái gai kim loại, đâm vào trên cái khóa của dây xích móc ở cửa phòng hội nghị.
“Loảng xoảng.” Một âm thanh vang lên, khóa lớn liền rơi mạnh xuống đất.
“Mở cửa!” Tạ Ngưng dùng sức nắm chặt lấy vòng kim loại trên cổ Trần Gia Gia.
Trần Sung bất đắc dĩ, khé cắn môi xông lên lên, một quần đấm ra cái lỗ lớn trên của phòng hội nghị.
Cửa lớn được đẩy vào phía trong, mười mấy tang thi nguyên bản đang chen chúc ở cửa, liền bị sức mạnh của dị năng giả lực lượng đấm bay, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã trên mặt đất.
Vương Tông Hiên bưng súng hơi, bắn trúng vào đầu của mấy con tang thi.
Viên đạn chì nhỏ đã được cải tiền qua, đối với tang thi sơ cấp vẫn là có chút sát thương, nhưng chỉ đủ để ngăn lại.
“A a a.” Người đứng ở cửa phòng họp liền sôi nổi chạy về phía sau, giống như chạy trốn xô đẩy rời khỏi nơi này.
Tạ Ngưng dùng một chân đá lên mông chủ nhiệm Thẩm, “Chủ nhiệm, ông là dị năng giả hệ tốc độ, mang theo tang thi ra ngoài chạy một vòng hẳn là không có vấn đề chứ?”
Thiếu nữ tươi cười giống hệt như ác quỷ bước ra từ địa ngục, ánh mắt lộ ra lạnh lẽo.
Thẩm Vĩ cắn chặt răng, nhìn tới mấy con tang thi đang nghênh diện đánh tới, liền xoay người chạy nhanh.
Hắn một chạy, đám người phó hiệu trưởng còn đang đổ ở cửa cũng đều nhanh chân chạy theo như điên.
Tạ Ngưng đẩy ra cửa của phòng họp nhỏ ở bên cạnh, túm theo Trần Gia Gia, hai người là mẹ và Vương Tông Hiên cùng nhau trốn vào.
Lúc khép lại cửa, liền thấy từ trong phòng hội nghị lao ra mấy chục con tang thi, tất cả đều đang hưng phấn mà chạy theo hướng đám người chủ nhiệm Thẩm trốn chạy.
Đôi mẹ con kia còn nghĩ muốn đập cửa kêu mấy người Tạ Ngưng để chui vào bên trong cùng trốn, nhưng đập vài cái thấy mấy người Tạ Ngưng không hề có phản ứng gì, chỉ có thể kêu khóc chạy theo mấy người chủ nhiệm Thẩm và phó hiệu trường.
Người duy nhất không chạy chính là Trần Sung, hai tay cầm hai đoạn chân bàn lớn, không ngừng mãnh liệt đánh đầu tang thi.
Thân là dị năng giả lực lượng sơ cấp, Trần Sung là người duy nhất có thể đối kháng trong mấy con gà yếu ớt này.
Một hai ngày này, hắn cũng đã lăn lộn trở thành lãnh tụ lâm thời trong nhóm.
Hiện tại tận mắt nhìn thấy bọn họ tan tác trốn chạy khắp nơi, đội ngũ liền chắc chắn không thể thành lập, Trần Sung hận đến mức ngứa răng.
Phần lớn tang thi đều nhân lúc hỗn loạn chạy theo nhóm người, dư lại linh tinh vài con, dị năng giả lực lượng xử lý cũng không có vấn đề gì.
Tạ Ngưng dẫn theo mẹ và Vương Tông Hiên, lạnh nhạt chờ Trần Sung giết hết tang thi xong, mới mở cửa phòng họp đi ra ngoài.
“Bây giờ có thể thả con gái của tôi ra chưa?” Trần Sung đầy mặt tức giận, “Tôi đều đã làm theo cô nói, chủ mưu là chủ nhiệm Thẩm. Cái khóa xích cũng là do ông ta lấy từ bậc thang của hội trường lớn.”
Tạ Ngưng căn bản không thèm phản ứng hắn, kéo vòng kim loại trên cổ Trần Gia Gia, ra lệnh, “Tiến!”
Trần Sung oán hận cắn răng, nắm hai cái chân bàn vào cửa.
Mấy người Tạ Ngưng và mẹ đi theo vào, vừa thấy bên trong phòng họp hỗn độn, trái tim liền đi theo lạnh một nửa.
Trên mặt đất nằm rất nhiều tang thi bị đánh vỡ đầu, trên bàn hội nghị có những mảnh tứ chi, cùng với một bãi máu khô quắp đỏ sậm, tất cả đều cho thấy nơi này đã từng xảy ra một hồi vật lộn cực kỳ thảm khốc.
Một loạt bóng đèn tròn trên đỉnh đều bị vỡ tung tóe trên mặt đất.
Tạ Ngưng đột nhiên bước nhanh lên trước, dùng sức đẩy cửa nhỏ bên cạnh kệ tủ nhiều ngăn.
Cửa nhỏ này có màu giống hệt với kệ tủ nhiều ngăn bên cạnh, nếu như không phải do bên trên có nhiều vết máu rõ ràng thấy được, thì không nhìn kỹ đúng là không nhìn ra.
Tống Hữu Ái vừa khẩn trương lại vui mừng, “Cửa này…. Là vách ngăn đúng không?”
“Là phòng trà nhỏ.” Tạ Ngưng dùng sức đẩy một chút, quay đầu nhìn phía Trần Sung: “Mở ra!”
Trần Sung nắm chặt nắm tay bước lên, một chân liền đá ra cửa nhỏ ngăn cách của phòng trà.