“A, a!” Người ngồi ở cạnh cửa quả thật rất thảm, bị một chân này của Trần Sung trực tiếp đá bay vào trong đám người.
“Ai da.”
“Tên ngốc La Kim Dũng này, dám đánh lên người ông mày a!”
“Chị!”
Tạ Ngưng nghe thấy một âm thanh ngàn lần quen thuộc, cả người lập tức rung lên.
Tống Hữu Ái lại bị một màn trước mắt làm cho khiếp sợ.
Một cái phòng nho nhỏ chưa tưới năm mét vuông, vậy mà chen hẳn 5-60 người….
Có người treo ở trên đèn bên cạnh tủ, có người ngồi xổm trên máy lọc nước.
Lỗ thông gió ở phía trên đã bị người dùng công cụ nào đó mạnh mẽ mở ra.
Lúc mấy người Tạ Ngưng đá ra cửa, có học sinh đang ngồi trên vai của một học sinh khac, học sinh phía dưới kia được mấy học sinh bên dưới nữa vòng tay nâng lên, liền giống hệt như bậc thang nối đến lên lỗ thông gió kia…
Trong nháy mắt, mọi người lặng ngắt như tờ.
Từng đôi mắt tràn ngập kinh hỉ, lẫm liệt mà nhìn chằm chằm mấy người Tạ Ngưng.
“Chị! Cô!”
Tống Hữu Ái hồi phục tinh thần, đã thấy cháu trai Tống Thế Tuấn đang ở giữa đám người hỗn loạn, ra sức hướng bọn họ phất phất tay.
Tống Hữu Ái vội nhìn cháu trai gật gật đầu, “Mọi người mau ra đây đi, nhanh lên.”
Tất cả mọi người đều lục tục từ trong phòng nước nhỏ chạy ra, sau đó từng ngụm từng ngụm thở phò phò, liều mạng hô hấp.
Một ngày một đêm, thiếu chút nữa thì bọn họ đã sống sờ sờ bị nghẹn chết.
Tạ Ngưng thi hồi vòng kim loại trên cổ Kim Gia Gia, bước nhanh về hước em trai nhỏ.
Một thân sơ mi trắng ban đầu của em trai, lúc này đã bị mọi người chen đến mức nhăn bèo nhèo, tóc ngắn cũng rối xù hỗn loạn.
Vẫn còn sống!
Mẹ còn, Tống Khả Hân còn, Tống Thế Tuấn cũng thế, mọi người đều còn sống!
Tạ Ngưng hồng hai mắt tiến lên, dùng sức ôm em trai họ so với mình còn cao hơn nửa cái đầu: “Không có việc gì là tốt.”
Cô kéo tay trái của Tống Thế Tuấn, nắm thật chặt, “Có bị thương hay không?”
Tống Thế Tuấn so với Tạ Ngưng và Tống Hữu Ái còn kích động hơn, vội lắc đầu, “Không bị thương, em không sao.”
Lúc này, một người đàn ông trung niên bước lên trước, “Các người là đặc biệt tới đây để tìm Thế Tuấn phải không? Ngàn lần cảm tạ các người đã thuận tay cứu giúp mọi người.”
“Đúng đúng, cảm ơn tự đáy lòng!”
“Anh Tống, chị anh đối với anh thật tốt.” Cách xa ngàn dặm tìm lại đây, thử hỏi phải cần đến bao nhiêu dũng khí và thực lực chứ.
“Chị, đây chính là thầy Chu.” Tống Thế Tuấn giới thiệu, “Lúc tang thi vừa mới bùng nổ, chính thầy Chu và thầy Dương đã che chở cho chúng em chạy đi.”
“Thật sự cảm ơn, cảm ơn cảm ơn!” Tống Hữu Ái vội vàng nói lời cảm ơn.
“Sao các người lại ở đây?” Lúc này, một bạn học đột nhiên chỉ vào cha con Trần Sung rống giận.
“La Kim Dũng, cậu nhỏ mồm thôi, đồ đầu heo, tưởng dẫn tang thi chạy về đây hả?” Bạn học làn da đen cao gầy bên cạnh liền trừng mắt nhìn hắn.
La Kim Dũng măng một tiếng, thanh âm cũng nhỏ lại, “Mấy người Trung Học Số 2 Tô Thị các người còn dám lại đây?”
Trần Sung ôm con gái đang khóc sướt mướt của mình, đầy mặt tức giận, “Tôi đều nói việc kia đều là do ý của chủ nhiệm Thẩm, không liên qua đến cha con chúng tôi.”
Trên cổ Trần Gia Gia còn có một vòng dấu vết nhàn nhạt do vòng kim loại để lại, Trần Sung nhìn thấy mà đau lòng muốn chết.
“Sao lại thế này?” Tạ Ngưng nhìn em trai.
“Buổi sáng ngày hôm qua, lúc chúng em đang làm bài thi, thì đột nhiên có người hôn mê phát sốt.”
“Mới đầu các thầy cô còn gọi điện thoại cấp cứu, nhưng sau đó, những người kia tỉnh lại thì đột nhiên chụp người liền cắn.”
“Cục diện có chút mất khống chế. Chúng em hoảng loạn đi theo thầy Chu và thầy Dương chạy xuống dưới lầu.” Tống Thế Tuấn chỉ chỉ Trần Sung.” Mấy người Trung Học Số 2 Tô Thị bọn họ liền khóa cửa hội trường.”