Trần Gia Gia thật sự đau đớn lại khó chịu, nhịn không được khóc lóc hô lên.
Cả khuôn mặt Tống Hữu Ái liền trắng, run rẫy hỏi: “Lầu hai? Có phải chính là phòng họp bị khóa lại mà chúng ta đã thấy hay không?”
Ánh mắt Tạ Ngưng trầm xuống, giữa ngón tay lại vịt ra một cây kim loại, vòng quanh thành cái vòng siết lại cổ của Trần Gia Gia.
Kể từ đó, cái vòng kim loại kia tùy thời đều có thể lấy đi mạng nhỏ của Trần Gia Gia.
“Cô làm cái gì vậy hả?” Trần Sung rống giận ra tiếng, “Dù sao cũng là dị năng giả, đừng có ức hiếp người như vậy.”
“Chính là ức hiếp các người.” Thanh âm Tạ Ngưng trầm lạnh, hàm chứa vài phần mỉa mai: “Ông, mở đường, cùng tôi đi xuống cứu người! Bằng không bây giờ liền giết con gái ông.”
“Không, không được! Cô đừng làm khó dễ con gái của tôi.” Trên mặt Trần Sung hiện lên một chút hoảng hốt: “Được được, tôi theo cô đi cứu người, bây giờ liền đi.”
Tạ Ngưng dùng vòng kim loại kéo cổ Trần Gia Gia, nhẹ nhàng buông một câu: “Mời đi.”
“Chủ nhiệm Thẩm, nhờ giúp đỡ, tốc độ của anh mau, có thể dời đi sự chú ý của tang thi. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đi theo phía sau bảo vệ anh.” Trần Sung nhìn người đeo kính đen cầu xin.
Tạ Ngưng liếc nhìn ông ta một cái.
Ồ? Hóa ra giáo viên chủ nhiệm của Tô Thị thức tỉnh dị năng tốc độ.
Thẩm Vĩ do dự, “Trong phòng hội nghị có nhiều tang thi như vậy, chúng ta không đối phó được.”
Trần Sung giận giữ trừng hắn: “Nhưng lúc trước đều là do anh nhốt mấy người Tống Thế Tuấn lại bên trong đó.”
“Tôi thấy mấy người không hề có một ai là vô tôi.” Tống Hữu Ái tức giận mắng, “Đi! Đều cùng chúng tôi đi xuống. Đi đằng trước mở đường! Giúp chúng tôi mở ra cửa phòng họp.”
Mẹ di chuyển thân hình mập mạp, nâng tay liền túm lấy cánh tay của Từ Ngọc, dùng đao kim loại kề lên cổ cô ta: “Đi!”
“Bà điên này làm cái gì vậy hả.” Từ Ngọc tức muốn hộc máu kêu: “Tôi chưa làm cái gì hết, buông tôi ra. Các người không thể làm như vậy!”
Tạ Ngưng âm thầm ở trong lòng giơ ngón cái cho mẹ, tung ra mấy cây kim loại nhắm chuẩn mấy người muốn trốn đi, “Không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lệnh làm việc.”
Mấy người chạy trốn đều dừng bước, mắt lộ ra hoảng sợ nhìn phía Tạ Ngưng và Tống Hữu Ái.
Phó hiệu trường nâng người đứng lên, chân bị đau làm ống ta không nhịn được nhíu mày: “Tâm bình khí hòa nói chuyện không được sao? Mọi người đều là đồng bào, hà tất cứ phải giương cung bạt kiếm như vậy?”
Tống Hữu Ái giận dữ: “Dao nhỏ không trát thịt của ông, nên đương nhiên là ông có thể tâm bình khí hòa. Ít nói nhảm lại cho tôi, mau đi mở đường! Đi xuống!”
Một người phụ nữ trung niên ôm con gái vừa định chạy, đã bị một viên đạn chì phóng tới dọa sợ.
“Ai muốn chết thì cứ chạy đi.” Vương Tông Hiên cười cười.
Hơn mười người ở đây liền nơm nớp lo sợ mà di động: “Tôi, chúng tôi không, sẽ không giết, giết tang thi.”
Khóe môi Tạ Ngưng khẽ nhếch, ngực điệu nhẹ nhàng lại thong thả mà lạnh nhạt: “Không giết thì đi tìm chết đi.”
“Có cửa thì có thể? Chạy trốn thì có thể? Giết tang thi thì lại không??” Tống Hữu Ái lại càng tức, đao đặt trên cổ Từ Ngọc ấn ra một đường máu nhợt nhạt.
“Tôi nói cho các người biết, nếu như cháu trai tôi mà xảy ra chuyện gì, thì một người cũng đừng hòng chạy!”
Từ Ngọc sợ chết khiếp “A a a” kêu to, “Bà nhẹ một chút a.”
“Lấy vũ khí của mấy người, đi.”
“Ở đây làm gì có vũ khí nào?” Phụ nữ trung niên ôm con gái khóc ròng hỏi.
“Không có thì lấy chân ghế, tôi mặc kệ các người.”
Đoàn người bị mấy người Tạ Ngưng áp chế đi đến hành lang lầu hai, run run rẩy rẩy chần chừ không dám lên trước, ai cũng đều không muốn đi tới gần cánh cửa bị khóa xích của phòng hội nghị lớn.
Tống Hữu Ái và Tạ Ngưng liếc nhau, khẽ gật đầu.