Đột nhiên không kịp phòng bị, làm Trần Gia Gia thét lên chói tai: “A, ba ba!”
Ánh mắt Tạ Ngưng lạnh lùng nhìn chằm chằm cha con hai người, “Kêu ba ba làm gì? Kêu tổ tông cũng vô dụng!”
“Cô làm gì? Mau thả con gái của tôi ra!” Trần Sung cũng bị đối phương đột nhiên ra tay làm cho hoảng sợ.
Dị năng giả?
Cô gái nhìn qua không lớn hơn con gái của mình là bao, vậy mà cũng là một vị dị năng giả?
Hơn nữa dị năng của cô ta nhìn qua vô cùng lợi hại, trên tay vậy mà có thể tùy ý phóng ra gai nhọn kim loại, lúc trước chưa từng thấy qua!
“Tống Thế Tuấn ở đâu?” Tạ Ngưng dùng gai kim loại kéo Trần Gia Gia, túm cô ta đến bên cạnh mình.
Trần Gia Gia đã đau đến sắp chết.
Cô ta có thể cảm giác được, cánh tay truyền đến từng trận đau đớn khác thường.
Còn có, ánh mắt lạnh như băng của đối phương ngàn lần đáng sợ, giống như là muốn…. muốn giết chết mình.
“Tống Thế Tuấn ở chỗ nào?” Tạ Ngưng lặp lại từng câu từng chữ, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo.
Liền biết ngay nhóm người trước mắt này có vấn đề, quả nhiên, cô hơi thử một chút, đã ngay lập tức hiện hình.
Trần Sung oán giận nhìn chằm chằm Tạ Ngưng, không dám tùy tiện ra tay.
Cô gái không lớn bao nhiêu so với con gái, nhưng tâm kế lại âm trầm như vậy.
Cứ tưởng là bọn họ đã lên hội trường tầng 4 điều tra, không ngờ ba người sau khi rời đi, lại trốn ở cạnh cửa nghe lén.
“Ê cô đừng có mà quá đáng!” Từ Ngọc cuống quít bước lên hai bước, bày ra một khuôn mặt chính nghĩa, lời lẽ chính đáng: “Cô khó xử một cô bé mới 18 tuổi làm gì? Mau buôn con bé ra, cô là người ở trường nào? Sao lại không biết đúng mực như vậy.”
Tạ Ngưng do dự một chút, sinh ra một tí xíu cảm giác đồng cảm với đội viên trong tiểu đội Tấn Báo.
Cô ta đúng là quá đáng ghét, miệng phiền thật sự.
Yên yên tĩnh tĩnh đứng ở một bên xem diễn không tốt à? Thế nào cũng phải nhảy ra phô bày cảm giác tồn tại của chính mình.
“Tống Thế Tuấn ở đâu?” Gai kim loại trong tay Tạ Ngưng lại đâm thêm một cm, khiến Trần Gia Gia tru lên như giết heo.
“Kêu đi, lại kêu lớn một chút, để tang thi đi qua càng thêm hưng phấn nha.” Ngữ điệu Tạ Ngưng nhẹ nhàng bằng phẳng, trong mắt lại lạnh lẽo.
Trần Gia Gia run rẫy mím chặt môi, trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt, chảy xuống những giọt mồ hôi lớn như hạt cườm.
“Tôi nói tôi nói, cô mau thả con gái tôi ra. Mấy người Tống Thế Tuấn đều đang ở trong phòng cạnh cầu thang lớn trên tầng bốn.” Trần Sung lạnh mặt cả giận nói, “Lúc ấy các bạn học đều ở đó tham gia thi đua, sau đó có mấy người đột nhiên té xỉu sốt cao.”
“Các thầy cô đều gọi điện thoại cấp cứu, nâng người bệnh đi ra ngoài, mấy người Tống Thế Tuấn vì sợ hãi nên vẫn chưa chịu ra.”
“Sau mấy người hôn mê đột nhiên tỉnh lại cắn người, bọn họ liền khóa lại cửa bậc thang ở hội trường lớn, hiện tại hẳn là không có nguy hiểm gì.”
“Tôi nói hết rồi, cô mau thả con gái của tôi ra.”
“A a ~” Trần Gia Gia bỗng nhiên hé miệng thấp thấp nức nở khóc.
Gai kim loại của Tạ Ngưng lại đâm sâu thêm một phân, khóe miệng ngậm cười, “Vị phụ thân của bạn học này, hình như ông không quá giỏi kể chuyện xưa. Cái câu chuyện thô ráp vừa mới biên soạn này, nghe đâu cũng là trăm ngàn chỗ hở.”
“Ông muốn tiếp tục làm trò với tôi cũng được, chỉ là sợ con gái của ông không chịu nổi.”
Trần Sung nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của con gái, đau lòng không thôi, “Tôi, tôi đã nói hết rồi!”
“Cánh cửa đóng lại của phòng họp ở lầu hai là thế nào?”
“Ông nói có chút bạn học ngã xuống đất hôn mê đã được đưa ra ngoài, vật còn một bộ phận không kịp đưa đi đâu?”
“Gần một ngàn học sinh tham gia thi đua, thầy cô mang người ít cũng có đến vài trăm người, nhưng người này cho dù biến thành tang thi thì cũng tạm chấp nhận, nhưng dù sao cũng phải có nơi đi.”
“Tống, Tống Thế Tuấn ở lầu hai!”