“Dọc theo đường đi không có khả năng không sưu tập được một ít dược phẩm đi?”

Tống Hữu Ái dùng một bộ “sống lâu mới thấy trường hợp này” nhìn đối phương, đúng là muốn bị thái độ đương nhiên của cô ta làm cho tức cười!

Não người này có tật xấu?

Giữa bọn họ xưa nay không quen biết, một mở miệng liền chắc chắn phải đòi cho bằng được dược phẩm?

“Chúng tôi đúng là không có thời gian sưu tập mấy thứ dược phẩm gì.” Tống Hữu Ái tức giận dỗi một câu.

“Không có khả năng.” Người nữ tóc ngắn lộ ra biểu tình phẫn nộ, “Sao các người lại có thể như vậy? Ngay cả chút việc nhỏ như vậy mà cũng không muốn giúp? Đúng là quá đáng!”

Tạ Ngưng đột nhiên bắt được một tia ký ức, lập tức nhớ ra!

Từ Ngọc!

Người trước mắt này chính là Từ Ngọc của tiểu đội Tấn Báo!

Cô nhớ rõ ở đời trước, vài một năm sau mạt thế đi làm nhiệm vụ, mới gặp được Từ Ngọc của tiểu đội Tấn Báo này.

Tạ Ngưng nhớ lại, hình như là từng nghe được người khác nói qua, Từ Ngọc này lúc trước chính là một cô giáo.

Hóa ra là giáo viên ở Trung Học Số 2 Tô Thị?

Cô vậy mà lại gặp được con người Từ Ngọc kỳ ba này trước một năm?

Trích lời kinh điển của Từ Ngọc, cho tới bây giờ cô vẫn còn nhớ được rành mạch.

Ngay cả một chút việc nhỏ như vậy mà cũng không muốn giúp?

Các người làm như vậy thật là quá đáng!

Nếu như là tôi thì chắc chắn sẽ đạo nghĩa không hề chối từ!

Nếu như nói Từ Ngọc là Thánh mẫu, thì có chút dùng từ chưa đủ tinh chuẩn.

Phải dùng cụm từ “thánh mẫu kỹ nữ” mà trên mạng hay nói mới có thể đủ để mô tả Từ Ngọc.

Kiếp trước luôn sử dụng ích lợi của các thành viên trong tiểu đội Tấn Báo để đổi lấy hảo cảm của đại chúng đối với cô ta, làm rất nhiều người trong đội đều tiếng oán than dậy đất.

Nhưng lúc ấy, Từ Ngọc lại là bạn gái của đội trưởng tiểu đội Tấn Báo, những người khác cũng không dám quá có chỉ trích với cô ta.

Hiện tại, Từ Ngọc xuất hiện…..

Nếu như lúc trước cô là thành viên trong tiểu đội Tấn Báo, thì khẳng định hiện tại sẽ trước một bước diệt trừ cô ta.

Nhưng đáng tiếc cô không phải, lúc trước cũng chỉ gặp qua Từ Ngọc có vài lần, giá trị thù hận cũng chưa đến mức kéo cao như vậy.

Trong tiểu đội Tấn Báo, có mấy người cô vẫn là tương đối thưởng thức.

Nói không chừng, một đời này có thể kéo mấy người kia đến trong đội của mình? Tạ Ngưng tính toán trong lòng, bước chân không ngừng đi ra ngoài.

“Đi thôi mẹ.”

Từ Ngọc vừa thấy bọn họ muốn đi, thì không khỏi nóng nảy, “Các người không thể phát chút hảo tâm, giúp phó hiệu trưởng một việc nhỏ sao?”

“”Lầu 4 nằm liền bậc thang của hội trường.” Thầy giáo chủ nhiệm đeo kính đen hướng bọn họ kêu, “Các người đi lên cũng vô dụng, chi bằng mang chúng tôi cùng nhau ra ngoài?”

Thấy cả ba người Tạ Ngưng đều không thèm quay đầu mà đi ra, giáo viên chủ nhiệm cũng không cấm nhíu mày, quay đầu nhìn phía ba của Trần Gia Gia: “Anh Trần, anh xem bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây?”

“Nếu như bọn họ có thể thuận lợi từ bên ngoài tiến vào, kia chứng tỏ hiện tại đi ra ngoài hẳn là rất dễ.” Trần Sung suy nghĩ nói: “Chủ nhiệm Thẩm, nơi này xem ra không thể ở lâu.”

“Ba ba, vậy đi ra ngoài sẽ không nguy hiểm chứ? Không phải đã nói ở lại nơi này chờ cứu viện mới tốt sao.” Nữ sinh mặc đồ thể dục không cao hứng chu miệng mà nói, “Con không muốn đi giết mấy thứ quái vật ghê tởm kia đâu, con không làm.”

Trần Sung sờ sờ đầu con gái, kiên nhẫn giải thích: “Lúc trước là bởi vì nguồn nước không thành vấn đề, ở lâu mấy ngày chờ cứu viện cũng được. Nhưng hiện tại nước đã sắp hết, nếu còn ở lại sẽ gặp phải vấn đề lớn, chúng ta nên lập tức xuất phát, tìm một chỗ an toàn hoan để chờ đợi.”

Trần Gia Gia căn môi: “Ba ba, ba nói, Tống Thế Tuấn kia có thể bị bọn họ tìm được hay không?”

“Ba cảm thấy không quá có khả năng.”

“Hơn nữa, tìm được thì lại có thể làm được gì đâu?” Trần Sung mơ hồ không nói rõ nghĩa, lôi kéo con gái ra ngoài.

“Vèo” một cây kim loại đột nhiên chui vào cánh tay của Trần Gia Gia.

Vừa mau vừa tàn nhẫn lại chuẩn xác, đâm sâu vào cánh tay ba phần, cảm giác đau đớn lập tức truyền đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play