“Nhưng hiện tại ở đây thiếu nước.”

“Hẳn là do hệ thống cung cấp nước đã xảy ra vấn đề, không còn nước máy.”

“Nước máy mà các người cũng dám uống? Không sợ bên trong két nước nằm bò một con tang thi hư thối sao?” Một đạo thanh âm lạnh lùng từ ngoài cửa truyền đến, trong giọng nói chứa đầy sự mỉa mai.

Nữ sinh mặc đồ thể dục lộ ra biểu cảm buồn nôn, “Cô có biết ghê tởm hay không hả? Các người là ai?”

Tống Hữu Ái vội chạy lên, nhìn quanh mấy người đang chen trong phòng học, quay đầu ở người hơn ba mươi tuổi, đeo kính đen, bộ dạng rất giống thầy giáo kia: “Xin hói, có gặp qua Tống Thế Tuấn hay không?”

“Trường Trung Học Số 1 chợ phía tây Tống Thế Tuấn, có gặp qua không?”

Tạ Ngưng rõ ràng nhìn thấy, sau khi mẹ nói xong nhưng lời này, đôi mắt giấu sau mắt kinh của ông ta hơi lóe lên vẻ mất tự nhiên.

“Ngại quá, ngày hôm qua lúc loạn lên nơi này rất hỗn loạn. Chúng tôi là Trường Trung Học Số 2 Tô Thị, không quá quen thuộc người ở trường cấp ba phía tây mấy người.

Tạ Ngưng quay đầu, ánh mắt chăm chú dừng trên bộ dạng né tránh của nữ sinh mặc đồ thể dục, mày nhẹ nhàng nhăn lại.

Những người này đang chột dạ cái gì?

Tầm mắt cô khóa chết nữ sinh mặc đồ thể dục, “Nhìn tuổi cô cũng không chênh lệch với Tống Thế Tuấn là bao, cũng là người dự thi phải không?”

“Tôi không quen biết Tống Thế Tuấn gì đó mà mấy người nói.”

Tạ Ngưng cười lạnh câu môi, “Thiên tài thiếu niên của Trường Trung Học Số 1 ở chợ phía Tây, đứng top một thi đua hàng năm Tống Thế Tuấn, cô nói cô không quen biết?”

“Tôi….” Nữ sinh nghẹn lời, dậm dậm chân, “Ngày hôm qua mọi người đều đang làm bài, thì đột nhiên có người biến thành tang thi bắt đầu cắn người, vậy nên phòng học chẳng phải sẽ rối loạn sao? Người chồng chất chạy ra bên ngoài, tôi nào biết được Tống Thế Tuấn đã chạy đi đâu?”

Người đàn ông trung niên làn da ngăm đen đi lên trước vài bước: “Các người là người nhà của Tống Thế Tuấn kia? Khó xử một đứa nhỏ như con gái của tôi để làm gì?”

“Chẳng lẽ các người là từ chợ phía Tây đến đây?” Người đeo kính đen ánh mắt lập lòe: “Kia, tình huống bên ngoài thế nào? Trên đường có quân đội đến tiếp chúng ta đến khu an toàn hay hông?”

Tạ Ngưng không nghĩ lại cùng bọn họ vô nghĩa, trực tiếp xoay người nói với mẹ và Vương Tông Hiên, “Lên lầu 4 tìm thử xem.”

“Ê, giáo viên chủ nhiệm chúng tôi hỏi mấy người kìa, sao mấy người lại không lễ phép như vậy?” Trần Gia Gia trừng mắt vô cùng bất mãn.

Tống Hữu Ái cũng nóng nảy theo, “Chúng tôi đây hỏi các người, chẳng phái các người cũng chỉ ậm ừ cái gì đều không nói đấy sao? Các người là thí sinh dự thi ở Trường Trung Học Số 2 chứ gì, vậy thí sinh dự thi của Trường Trung Học Số 1 ở đâu hết rồi?”

“Còn những trường học khác, học sinh và thầy cô giáo đâu? Đừng nói là đều biến thành tang thi hết rồi nhé?”

“Cái này ai mà biết.” Người đan ông trung niên được Trần Gia Gia xưng là giá viên chủ nhiệm, duỗi tay đẩy mắt kính trên mũi.

“Ê mấy người đừng đi.” Một người nữ mặc đồng phục chức nghiệp sơ mi trắng váy đen ngắn, tóc ngắn vén qua tai vội tiến lên ngăn bọn họ lại: “Phó hiệu trưởng trường chúng tôi lúc chạy trốn bị trặc chân, các người có thuốc không? Tùy tiện mấy thứ như thuốc mỡ hay miếng dán giảm đau trặc chân gì đó đều được.”

Tạ Ngưng híp híp mắt, cảm thấy người trước mặt này có một cảm giác kỳ dị rất quen thuộc.

Chẳng lẽ là lúc trước từng gặp qua, nhất thời nghĩ không ra.

Không chờ Tạ Ngưng đáp lại, Tống Hữu Ái đã tức giận nói: “Chúng tôi đến để tìm người, mang thuốc mỡ theo làm gì, cô đúng là suy nghĩ kỳ lạ.”

Nói cái gì mà nhẹ nhàng, tùy tiện lấy ra một cái đều được?

Có giỏi thì cô tùy tiện thử cho tôi xem?

Người nữ tóc ngắn nhíu mày, dùng một bộ ngữ khí đương nhiên mở miệng, “Không phải các người từ bên ngoài tới đó sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play