Vương Tuấn Hiên bưng súng hơi nhanh tay lẹ mắt bắn chết hai con.

Tạ Ngưng liếc hắn một cái: “Súng hơi này là do cậu tự cải tạo?”

Tên nhóc này rất không tồi, ngày thường trầm mặc ít nói, không có giống như Cơ Thái Hiền lúc nào cũng hề hề ồn ào, nhưng đầu óc lại rất nhanh nhạy, lúc cải tạo súng hơi cũng đã cải tạo qua mặt âm thanh.

“Cùng Sâm Ca học qua một ít.” Vương Tông Hiên gãi gãi đầu: “Kỳ thật lúc trước em chỉ là luyện bắn tên, một năm trước mới đổi qua chơi súng hơi.”

Tạ Ngưng khẽ gật đầu, ghi tạc vào trong lòng, về sau nếu như có cơ hội, sẽ làm mấy thứ cung nỏ linh tinh cho cậu ta.

Trong lúc nói chuyện, Tống Hữu Ái đã nhẹ nhàng chém xong một lão tang thi.

“Ngưng Ngưng, đao này dùng thật tốt.” Tống Hữu Ái niết thanh đao dài 80cm, làm động tác trái chém phải chém.

Trước kia lúc dùng dao phay chém tang thi, cảm giác có chút sượng tay, bây giờ thì không.

“Ê, mấy người là bên chính phủ phái đến cứu viện à?”

“Sao lại chậm chạp như vậy?”

“Mau lên đây cứu người đi! Trong chúng tôi còn có người bị thương!”

Tống Hữu Ái ngửa đầu nhìn lên lầu, liền thấy ở cửa sổ lầu ba có tám chín người đang chen chúc, nam nữ già trẻ đều có.

Tống Hữu Ái hết chỗ nói rồi, nhỏ giọng nói thầm, “Con cái, dưới lầu này cũng không có bao nhiêu tang thi, sao bọn họ lại không chịu xuống dưới?”

Tạ Ngưng lạnh nhạt cong cong khóe môi: “Chờ cứu viện đó ạ”

Mở miệng chính là chính phủ phải phái người đến cứu bọn họ.

“Chúng ta có đi lên không?”

“Đên trước lầu hai nhìn xem.” Cô là tới tìm em trai, cũng không phải đến làm chúa cứu thế!

“Được!” Tống Hữu Ái quay đầu ngoắc Vương Tông Hiên: “Tông Hiên à, cháu cầm súng thì đi ở phía sau chúng ta, nhớ phải chú ý phòng hộ.”

“Dạ, dì yên tâm.”

Đầu tàu gương mẫu Tạ Ngưng đẩy ra cửa kính sảnh lớn, kim kim loại thuận thế chui vào trong đầu tang thi cạnh cửa.

“Đi!”

“Ngưng Ngưng, con có cảm thấy kỳ quái hay không? Sao ở sảnh này lại không hề có nhiều tang thi? Có phải hay không có uẩn khúc?”

Tạ Ngưng tán thưởng liếc nhìn mẹ mình một cái.

Sau mạt thế, người có thể động não, mới có thể sống được càng lâu.

“Con cảm thấy hẳn là… mẹ xem bên kia.” Tạ Ngưng chỉ hành lang ở cuối lầu hai, chỗ phòng họp bị xích sắt khóa lại cửa lớn.

Bên trong có âm thanh cào cửa truyền ra.

Nhìn nơi khe cửa, có thể thấy được không ít đầu ngón tay ngòn ngọn thò ra.

“Là có người nhốt hết tang thi ở bên trong?” Tống Hữu Ái có chút giật mình, “Vậy bọn họ còn chờ gì nữa? Sao lại không mau mau chạy ra khỏi tòa nhà này nha?”

“Chờ chỗ tốt đó.” Tạ Ngưng cười nhạo: “Chờ chính phủ, chờ cứu viện.”

Ba tháng đầu khi mạt thế vừa bắt đầu, mỗi người đều mang ý tưởng ngây thơ hồn nhiên như vậy, bao gồm cô ở đời trước.

Mà lúc này, trong phòng học sáng sủa sạch sẽ ở lầu ba.

Một nữ sinh vóc dáng nhỏ gầy, mặc đồng phục thể dục màu lam viền trắng, đang nhíu mày đầy mặt không vui, “Ba người kia có phải là đến cứu chúng ta hay không?”

“Hình như không phải đâu, nhìn cũng không giống người của bộ đội tới.”

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Lúc này, hai người từ bên ngoài phòng học một trước một sau đi vào, sắc mặt cứng lại: “Mau rời khỏi nơi này.”

Nói chuyện là người đàn ống trung niên có làm dàn da ngăm đen, đôi mắt sáng ngời có thần.

Mặc một thân tây trang màu đen, bên trên dính loang lỗ vế máu sậm màu.

“Ba ba, không phải đã nói bên ngoài rất nguy hiểm sao? Nếu như tùy tiện ra ngoài, nhỡ đâu gặp phải quái vật vây công thì phải làm sao giờ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play