Đáng tiếc, kiểu người giống như An Ni, sẽ không biết cảm ơn ý tốt của chị hắn, mà chỉ một mặt cho rằng chị là người vô tình.

“Tôi mới không có nhàm chán như vậy.” Tạ Ngưng ném lại những lời này, liền đi đến gần đám đang luống cuống tay chân đánh tang thi kia.

“Đừng bị bề ngoài ghê tởm của bọn họ làm cho bối rối. Cứ tưởng tượng thành quái trong game hay chơi là được.”

Mọi người yên lặng phản bác: Có một số thứ, thật sự không cách nào tưởng tượng ra được!

Phản bác thì phản bác, nhưng dưới sự chỉ điểm và dẫn dắt của Tống Hữu Ái, đoàn người vẫn giải quyết hết bốn năm con tang thi rải rác xung quanh.

Mấy thanh niên bên người đầu vàng, sau khi giết xong tang thi thì tinh thần cũng có chút sáng láng.

“Hình như cũng không có khó giết!”

“Những tang thi đó chỉ là sơ cấp.” Tạ Ngưng liếc nhìn bọn họ một cái, “Một con hai con, người thường hoàn toàn có thể nhẹ nhàng xử lý. Cho các người một lời khuyên, gặp phải mười con trở lên vây lấy chính mình, thì chạy là thượng sách.”

“Mặt khác, nếu như gặp tang thi có tốc độ hành động không chênh lệch với mình là bao, thì phải đặc biệt cẩn thận. Không đối phó được thì phải liều mạng chạy! Nói không chừng còn có thể thoát ly hiểm cảnh!”

Đám người đầu vàng cẩn thận nghe, chú tâm ghi nhớ.

An Ni cắn môi nhỏ oán trách, “Nếu như không phải cô một hai phải mang chúng tôi rời khỏi Tống Gia Các, thì sao chúng tôi có thể gặp phải nguy hiểm chứ.”

Vương Tông Hiên nhíu mày, “Tống Gia Các cũng không phải là nơi an toàn.”

“Làm sao mà lại không an toàn? Hiện tại có quân đội chiếm đóng bảo vệ, lại còn có thể không an toàn sao? Chẳng lẽ còn có thể nguy hiểm hơn cái nơi Tô Thị này?”

Tống Hữu Ái vội vàng hướng cô ta xua tay: “Tiểu Cố nói, bọn họ là tới làm nhiệm vụ, không phải đặc biệt đưa đón cư dân Tống Gia Các đi khu an toàn. Lại nói, các cô cậu phải dựa vào tự cứu mới có đường sống, suốt ngày đợi người khác bảo vệ thì làm được gì?”

“Dì Tống nói rất đúng. Chúng ta vẫn phải nên học cách tự mình chém được tang thi mới được.” Tên nhóc nói chuyện, đúng là người lúc trước đã bị Tạ Ngưng đâm vào chân, tên là Mạc Lực.

Lúc Tạ Ngưng đâm hắn cố ý tránh đi vị trí xương cốt, chỉ là đâm thịt hù dọa, sau đó được xử lý vết thương và băng bó, nên hiện tại đi lại còn xem như bình thường.

Thấy mấy người đầu vàng đều ủng hộ cách làm của Tạ Ngưng và Tống Hữu Ái, An Ni chỉ có thể cắn môi ngậm lại miệng.

Mọi người lần nữa lên xe, trên đường còn linh tinh đụng phải một ít tang thi, Tạ Ngưng đều sẽ để cho mọi người xuống xe luyện tập giết tang thi.

Lúc đến hội trường thi đua, đã là buổi chiều khoảng chừng hai giờ.

Tạ Ngưng nghe được bụng mình reo lên ục ục, lúc này mới nhớ ra đoàn người đã bỏ lỡ bữa trưa, phỏng chừng đều đói bụng.

Cô móc từ trong ba lô ra ba cái bánh mì, đưa cho mẹ một cái, ném cho đầu vàng một cái, “Ăn trước một ít lót bụng.”

“Tiểu Viên, cậu cùng mấy người Thái Hiền ở lại đây trông xe.”

Tạ Ngưng xuống xe, phân phó Cơ Thái Hiền: “Lấy ít bánh quy ra tới phân cho mọi người. Các cậu chờ, chúng tôi vào xem.”

Vì thế gọi lên Vương Tông Hiên, mang theo mẹ cùng nhau chạy hướng hội trường thi đua.

“Mẹ, mẹ cần phải tăng mạnh rèn luyện, chạy nhanh lên!” Tạ Ngưng mặt không cảm xúc nhìn mẹ mình đang thở hổn hển: “Chờ sau khi mang Tuấn Tuấn về nhà, mọi người mỗi ngày đều phải đi theo con chạy mười vòng quanh thôn.”

Tống Hữu Ái: ???

“Hội trường lớn như vậy, chúng ta có thể tìm được Tuấn Tuấn sao?”

“Tìm không thấy cũng chỉ có thể lên phố tìm, Tuấn Tuấn đi theo những người sống trong hội trường thi đua đó, hẳn là sẽ chạy về hướng có nhiều thực phẩm.”

Nhưng Tạ Ngưng có dự cảm, bọn Tuấn Tuấn có thể vẫn còn ở trong hội trường chưa rời đi.

Ba người chạy qua một mảnh quảng trường, vừa đến trước sảnh lớn của hội trường thi đua, đã thấy dưới bóng cây bên cạnh bồn hoa, có bảy tám con tang thi đang đồng loạt quay đầu nhìn về phía bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play