“Đi hội trường thi đua.” Tạ Ngưng hạ cửa sổ xe, ánh mắt thoáng nhìn thân ảnh thon dài của yêu nghiệt kia.
Chướng ngại trên đường phía trước đều đã được đội viên trong đội đặc biệt xử lý sạch sẽ, đầu vàng lái xe chạy thẳng, lên tiếng hỏi: “Chị Ngưng, chúng ta đi như thế nào?”
Tạ Ngưng có chút ấn tượng với Tô Thị, thò đầu nhìn nhìn: “Đi phía trước, qua ba cái đèn xanh đèn đỏ thì rẽ trái.”
“Phía trước, ngừng một chút. Để mọi người đều xuống xe.” Tạ Ngưng chỉ chỉ mấy chỗ linh tinh mà tang thi đang tụ tập bên đường.”
Đầu vàng nuốt một ngụm nước bọt: “Vâng, chị Ngưng.”
Thực mau, ba chiếc xe ngay ngắn trật tự ngừng ở bên đường, mọi người trên xe đều bị đuổi xuống dưới.
Tạ Ngưng mở ra cốp xe sau, nhìn thấy bên trong để đầy bảy tám thùng đồ liền không khỏi sửng sốt.
Tiểu Cố này còn rất có tâm nha.
Đưa bọn họ hai thùng bánh nén khô, hai thùng nước khoáng, hai thùng mì ăn liền, ba thùng rau củ sấy khô.
Mặt khác còn có một cái bếp di động, cộng thêm một rương dụng cụ.
Chỉ cần có mấy thứ này, dù điều kiện bên ngoài có gian khổ thế nào, cũng có thể ăn được mì ăn liền nóng hầm hập.
Khó môi Tạ Ngưng nhẹ cong, cầm lấy một cái bao lớn đựng dao phay ở trong góc.
Lúc đóng lại cốp xe, tâm niệm khẽ động, đã đem đồ vật Tiểu Cố cho thần khong biết quỷ không hay thu hết vào trong biệt thự lớn của mình.
Khi Tạ Ngưng xoay người, đã nhanh chóng thu lại ý cười trên miệng, khuôn mặt nghiêm túc nhìn phía mấy người An Ni.
“Nếu tôi đã mang các người ra tới, tự nhiên sẽ an an toàn toàn đưa các người trở về. Nhưng ưu tiên hàng đầu, các người không cần phải tự mình đi tìm được chết, phải toàn lực phối hợp nghe theo tôi chỉ huy!”
Ánh mắt cô gái nhỏ lạnh băng, từ trên thân mấy người thuộc đội cứu viện đảo qua.
“Tôi sẽ không bảo vệ bất luận một người nào trong đám các người. Gặp được nguy hiểm, yêu cầu các người phải tự mình đi đối mặt.”
Cô đặt bao dao phay lên đầu xe có lọng che: “Tự mình tới chọn dao, nhìn thấy mấy con tang thi ở bên đường không? Ba người một tổ, đi xử lý bọn chúng.”
Kỳ thật sau khi xe dừng lại, mấy con tang thi lúc đầu vẫn đứng trên phố vô mục đích lắc lư, giống như là ngửi được mùi thịt, loạng choạng hướng bọn họ bên này đi tới.
An Ni quay đầu nhìn thấy tang thi còn đội nón bảo hộ, hạ giọng kinh hô: “Tôi chỉ là một cô gái!”
“Loại tang thi sơ cấp này, người thường mười lăm tuổi trở lên liền có thể nhẹ nhàng ứng đối.” Tạ Ngưng nhịn không được trợn trắng mắt, “Chính cô suy nghĩ, không muốn ra tay thì cút ra mặt sau đi. Nhưng lúc gặp phải tang thi, không ai sẽ xả thân bảo vệ cô.”
Đầu vàng vậy mà lại trịnh trọng gật đầu, “Em học!”
Bốn người lúc trước cùng đầu vàng tới cửa đồi nợ, cũng cùng đầu vàng cùng nhau tiến lên, run run rẩy rẩy chọn dao phay.
Tống Hữu Ái nhìn đầu vàng cổ vũ: “Tiểu Viên, kỳ thật không khó đâu. Một đao chém xuống chỗ cái ót kia, dùng lực chút!”
Ngưng Ngưng nói phải phá hủy trung khu thần kinh của bọn chúng mới được, bằng không vẫn sẽ như cũ di động.”
“Được dì, cháu, cháu sẽ nỗ lực.”
“Dể dì làm mẫu cho.” Tống Hữu Ái xung phong nhận việc mang người mới đi.
Tạ Ngưng buồn cười nhìn, không cấm có chút cảm động.
Đây là mẹ cô, vẫn luôn dùng cách của chính mình yên lặng ủng hộ cô.
An Ni thấy năm người khác cũng đã đi theo đầu vàng tiến lên rèn luyện, liền chỉ có thể đi tới nơi đó chọn dao phay siết chặt trong tay, do do dự dự theo sau.
Kỳ thật cô ta vô cùng sợ hãi, nhưng không có cách nào khác, Tạ Ngưng hung dữ kia đang ở phía sau nhìn, cô ta chỉ có thể căng da đầu tiến lên.
“Chị.” Cơ Thái Hiền chạy tới đây cợt nhả nói: “Chị tưởng huẩn luyện bọn họ cách tự bảo vệ mình sao.”