“Dì à, cháu còn có thể tiếp, tiếp tục thêm!” Cơ Thái Hiền mệt muốn đứt hơi, hô hô thở dốc.

Tống Hữu Ái ngoài mặt không nói, trong lòng lại là sấm chớp cuồn cuộn.

Lúc trước con gái bà một hơi thêm vào sáu cái tủ đông, cũng không có thấy phải cởi quần áo nhảy nhót.

Hơn nữa của con gái chỉ là cái không gian nhỏ, khẳng định không có lớn bằng năm mươi mét vuông của Cơ Thái Hiền.

“Thái Hiền à, cháu cần phải tăng mạnh rèn luyện nha, biết không? Đàn ông con trai, không thể yếu ớt như vậy!” Tống Hữu Ái tận tình khuyên bảo vỗ vỗ bả vai Cơ Thái Hiền.

Người sau cảm giác giống như bản thân đang bị xem thường.

Tạ Ngưng nhìn đoàn người Lục Duy còn đang ở một bên dọn hàng, lập tức đi đến trước mặt Cố Sâm: “Đội trưởng Cố, cảm ơn một đường quan tâm. Kế tiếp tôi nghĩ chúng ta nên chia ra. Các người còn phải đến chỗ làm nhiệm vụ, chúng tôi cũng không nên đi quấy rầy.”

Cố Sâm nhìn cô cười, đôi mắt thâm thúy như biển sao kia sáng lấp lánh nhìn cô chằm chằm: “Em gái, trước khi ly biệt có cái yêu cầu quá đáng, chúng ta có thể thương lượng không?”

Tạ Ngưng mặt không cảm xúc nhìn hắn.

Tổng cảm thấy người trước mặt này dù chỉ đơn giản đang tựa vào tường không hề có chút hình tượng nào, nhưng bên người vẫn giống như có nhiều đóa hoa đào nhiệt tình nở rộ.

“Mới vừa rồi nhìn thanh đao kim loại đặc chế em cho dì kia, dùng đặc biệt tốt, có thể giúp đội ngũ bọn anh chế tác một ít không?” Đôi mắt đào hoa của thanh niên cong cong cười: “Có thể dùng vật tư đổi.”

Tạ Ngưng không hề có ý thoái thác hay do dự, gật gật đầu: “Có thể là có thể, cũng không vật tư hay cái gì. Chỉ là lấy năng lượng trước mắt của tôi hiện tại, chỉ có thể lại làm thêm hai thanh đao kim loại.”

Dù sao vẫn cần phải bảo tồn chút năng lượng, giữ lại lát nữa lên đường tìm Tuấn Tuấn, nếu như để năng lượng dị năng bây giờ đều tiêu hết, thì gặp phải nguy hiểm liền phiền toái to.

“Có thể có thể, nhưng vật tư nhất định phải cho. Anh trai sao có thể chiếm tiện nghi của em gái.” Cố Sâm liên tục gật đầu, cười tủm tỉm: “Kia anh trai liền ước định với em 30 thanh. Em chậm rãi làm, dư lại về sau gặp mặt lại đưa cũng không muộn.”

Tạ Ngưng yên lặng liếc hắn một cái.

Nói chắc chắn như thế, cứ như về sau nhất định sẽ gặp lại không bằng!

“Vậy anh chờ một chút.” Tạ Ngưng đi đến ghế sô pha bày ở bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, chậm rì rì làm trường đao kim loại.

Cấp bậc dị năng của cô hiện tại không cao, làm thanh đao yêu cầu mất trên dưới từ năm đến mười phút.

Hai thanh trường đao kim loại hoàn thành, cũng đã là mười lăm phút sau.

Cố Sâm lấy một thanh trường đao trong đó đưa cho dị năng giả không gian trong đội, dùng để phòng thân.

Ngô Mạnh nhận lấy đao cao hứng không thôi.

Hai thanh trường đao Tạ Ngưng làm này, so với thanh trong tay Tống Hữu Ái kia ước chừng dài hơn khoảng 40 cm.

Dù sao người ta mỗi người đều là thanh niên trai tráng cao từ 1m8 trở lên, cầm thanh trường đao 1m2, còn là phi thường không tồi.

“Em gái nhỏ quá lợi hại, cây đao này anh thực thích! Dị năng hệ kim của em thật là siêu hữu dụng!” Ngô Mạng vui sướng ra mặt, liên tục nói lời cảm ơn với Tạ Ngưng.

Tạ Ngưng bị khen có chút hơi xấu hổ, “Chuyện nhỏ không tốm bao nhiêu sức, không cần phải cảm ơn, chúng tôi liền trước cáo từ.”

“Từ từ.” Cố Sâm đi qua nói nhỏ vài tiếng với Lục Duy.

Người sau gật gật đầu, vội vàng bảo mấy tên thanh niên đang dọn kho, đem một rương đồ lớn để đến cốp xe của Tạ Ngưng.

Cố Sâm nhìn Tạ Ngưng cười đi tới: “Một chút vật nhỏ không cần chối từ.”

“Cảm ơn.” Tạ Ngưng thầm nghĩ, khó trách hiện tại mẹ cứ một câu Tiểu Cố hai câu Tiểu Cố, Tiểu Cố này thật đúng là rất biết làm người.

“Mẹ, chúng ta đi thôi.”

“Ây, được.” Tống Hữu Ái lại “Tiểu Cố Tiểu Cố” thân thiết nói từ biệt với Cố Sâm, sau đó mới vội vàng ra khỏi cửa hàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play