Tạ Ngưng giật mình, trong lúc nhất thời suy nghĩ có chút bay bổng.

Cô nhóc giống như không quá thói quen được người quan tâm như thế, có lẽ là vì trong thâm tâm cô bé vẫn luôn đặt mình ở vị trí bảo vệ người nhà?

Trong lòng Cố Sâm hơi động.

Thấy cô có vài phần co quắp bất an, vội mở miệng nói: “Vào xem đi.”

Tống Hữu Ái đột nhiên thì thầm một câu: “Xem ra về sau chém tang thi gì đó, cần phải mặc một bộ đồ phòng hộ mới được!”

Bằng không mấy thứ ghê tởm như máu tang thi này đó lung tung phun lên, cơm đêm qua vừa ăn đều phải ói mệt!

Cố Sâm không nhịn được bật cười: “Dì à, cháu có thể xem thử đao trong tay dì được không?”

“Cho!” Tống Hữu Ái không chút do dự, đã đưa đại bảo bối của chính mình qua.

“Là vì đao của dì quá tốt.” Cố Sâm nhẹ búng thử lên thân đao, tiếng kim loại vù vù vang, vô hình trung lướt qua một đạo khí hình cung trong không khí.

Thật đúng kà đao tốt! Đôi mắt Cố Sâm cũng theo đó mà sáng lên.

Đám thanh niên đầy tinh thần do đội trưởng Cố chỉ huy, không cần đợi đội trưởng nhà mình phân phó, đã vào cửa hàng theo lệ thường tìm tòi một phen, động tác nhanh nhẹn giải quyết mấy con tang thi còn sót lại trong góc tường.

Lúc này mới vòng vèo trở về bên cạnh đội trưởng gật gật đầu.

Cửa hàng này gồm có ba gian phòng, lớn hơn so với mấy nhà trước bọn họ tiến vào không ít.

Khi tai họa xảy ra, phỏng chừng là nhìn thấy một bộ phận khách hàng bị biến dị, nhân viên liền vội chạy ra ngoài đóng lại cửa cửa điện.

Cho nên cửa hàng này chưa bị càn quét qua, mấy hàng áo lông vũ bên trong, lúc này còn đang được treo chỉnh chỉnh tề tề.

Tạ Ngưng hướng Cố Sâm vẫy vẫy tay: “Mỗi người một nửa.”

Quay đầu thúc giục Cơ Thái Hiền: “Bên kia còn có một chút áo khoác và quần dài mùa thu, đều lấy một ít, dư lại cho anh cậu.”

Cửa hàng này vậy mà lại chuyên bán quần áo nam, Tạ Ngưng phiền muộn đỡ trán.

Đồ nam liền đồ nam đi, nếu như độ ấm hạ xuống, ai quản nó là nam hay nữ, chỉ cần là áo bông giữ ấm đều được.

Cơ Thái Hiền đáp lời vội vàng đi lấy hàng hóa, anh hắn lại vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt tò mò đi qua: “Thái Hiền, Thái Hiền, cậu thức tỉnh dị năng không gian?”

“Hắc, anh không biết à, em đã sớm thức tỉnh rồi! Lợi hại không?”

“Cậu làm cái gì? Thu cái đồ vật còn cởi quần áo làm gì? Có lịch sự hay không hả? Còn run run cái gì???”

Khó trách cô gái nhỏ nói xong liền chạy không còn bóng dáng, thì ra là đã sớm biết cái tên Thái Hiền nhị hóa thu đồ vật là bộ này….

Cơ Thái Hiền cũng thực 囧, đặc biệt là nhìn đến đám thủ hạ kia của anh đang vây quanh chính mình, giống hệt như đang xem xiếc khỉ, hắn càng 囧

Tạ Ngưng đi vào gian kho hàng ở mặt sau, trong một khắc liền xoay người phi ra một cây kim loại chui vào bả vai của tang thi.

Tang thi nhân viên của hàng bị kim loại đâm qua, đinh lên trên rương gỗ lớn phía sau, liều mạng giãy giụa gào rống.

Cố Sâm nghe được âm thanh liền phi vào bắn một súng: “Không sao chứ em gái?”

Tạ Ngưng đứng dưới ánh đèn mờ nhạt khẽ lắc đầu, tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ đến mức kinh điển của thanh niên.

Con trai mà trưởng thành như vậy, ngày thường hẳn là phải chịu vô số nguy hiểm.

Cố Sâm không chú ý đến ánh mắt hơi mang đồng tình của cô gái nhỏ.

Hắn xuyên qua kho hàng nhỏ đầy chật chội: “Nếu như không có chuyện gì, anh ra ngoài trước em cứ từ từ xem.”

Tạ Ngưng gật gật đầu, làm bộ làm tịch lấy đồ bỏ vào balo đeo trên vai.

Chờ sau khi Cố Sâm ra khỏi đây, mới nhìn kỹ kho hàng nhỏ, đem mấy rương áo lông vũ rắn chắc cất vào trong phòng khách ở biệt thự của mình.

Lại nhìn nhìn khắp nơi, lấy ít áo khoác mùa thu bỏ vào.

Điều tiếc nuối duy nhất chính là, cửa hàng này chuyên bán nam trang….

Tạ Ngưng đi ra khỏi kho hàng nhỏ, ánh mắt ra hiệu cho Tống Hữu Ái.

Mẹ nhận được, liền túm chặt Cơ Thái Hiền mồ hôi đầy đầu chỉ mặc mỗi quần đùi: “Thái Hiền, không vội làm, này đó hẳn là đủ rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play