Tống Hữu Ái không nhịn được tấu khổ, “Con không biết đâu, ngay cả cái giảm tốc nó cũng không biết, vừa mới suýt thì sốc chết mẹ.”

“Đừng nhìn nó một đầu tóc vàng mà thấy hay, lái xe đặc biệt giống hệt như một ông già, không khác gì đang đi bộ là bao.”

Mặt đầu vàng đỏ lên, nắm tay lái xấu hổ mở miệng: “Dì, cháu chỉ mới lấy được bằng lái có ba tháng.”

Tống Hữu Ái đột nhiên cười, nhắc lên dao phay đặt ở bên chân: “Kia không có vấn đề gì, đợi lát nữa để gì lên lái.”

Tạ Ngưng ngắm dao phay trong tay mẹ mình, tâm tư vừa động, liền âm thầm ở trong lòng bàn tay ngưng tụ kim loại, dựa theo suy nghĩ trong đầu mà chậm rãi nhào nặn.

Thực mau, một thanh trường đao dài ngắn chừng tám mươi cm, có chút giống với đường đao được Tạ Ngưng chế tác ra.

Phần đuôi làm một cái dạng cán bẹp để dễ cầm, Tạ Ngưng cầm nó trong tay nhẹ nhàng di động.

“Mẹ, đưa con.” Tạ Ngưng nhận lấy dao phay trong tay mẹ, nhẹ nhàng dùng đao bổ vào.

“Răng rắc”

Đầu vàng cầm tay lái run run, rõ ràng nhìn thấy con dao phay kia, bị trường đao vừa ngưng tụ thành trong tay chị Ngưng nhẹ nhàng cắt thành hai khúc.

“Này…. Dì à, dao này của dì là hợp kim đúng không?”

Không quan tâm là loại dao phay gì, trọng điểm là thanh đao kim loại do con gái chế tạo kia, chẳng phải là quá sắc bén sao!

Chặt dao mà cứ như đang cắt đậu hủ, quá lợi hại.

Tạ Ngưng cũng có chút kinh ngạc, khóe môi cong lên một vòng, duỗi tay đưa tặng trường đao cho Tống Hữu Ái còn đang há hốc: “À, mẹ, dao phay kia thì bỏ đi, cho mẹ cái này dùng phòng thân.”

“Dị năng hệ kim còn có thể chế tạo đao?” Tống Hữu Ái nhận đao, yêu thích không thôi lật qua lộn lại xem.

“Cẩn thận đừng cắt trúng tay.”

Tạ Ngưng gãi gãi mặt nhỏ, chỉ chỉ tấm thảm màu sắc rực rỡ nhét ở ghế sau, “Mẹ, tạm thời con còn không biết cách chế tạo vỏ đạo, hay mẹ cắt tấm thảm kia may lại, làm thành bao đao được không?”

Tống Hữu Ái mau chóng lắc đầu: “Không cần! Cái đó quá xấu! Vốn dĩ mẹ cầm thanh đao này đi ra ngoài, là hình ảnh rực rỡ khí phách bao nhiêu. Sao có thể để cái thảm xấu xí như vật làm xấu?”

Đó chẳng phải chính là hung hăng hạ thấp hình tượng cá nhân ư?

Tạ Ngưng ho nhẹ một tiếng.

Tống Hữu Ái bật cười, “Con cứ yên tâm đi, mẹ còn có thể ngu ngốc tới mức tự chém chính mình ư? Con đừng có coi thường mẹ mình!”

Tạ Ngưng cũng chỉ có thể tùy bà.

“Đi, xuống xe.” Tống Hữu Ái lắc lắc đao mới đang cầm trong tay, “Mệ đi giết một con tang thi cho con nhìn xem!”

Tạ Ngưng ngẩn ra, trong mắt chậm rãi hiển lên một mảnh ý cười.

Mẹ đây là muốn dùng hành động thực tế nói cho cô, bà đã có thể tự lập tự cường, thậm chí còn có thể bảo vệ Ngưng Ngưng.

Thừa dịp mấy người của Cố Sâm còn đang dọn xe, hai mẹ con xuống xe đi một loạt cửa hàng quần áo giầy mũ ở hai bên đường.

“Quá nhàm chán!”

“A chị, tới tới!” Cơ Thái Hiền nghe tiếng mà động, nhanh như chớp đã chạy đến bên người hai mẹ con.

“Theo ở phía sau, lấy quần áo giày vớ bỏ hết vào trong không gian của cậu đi.”

“Không cần lấy quá nhiều, mấy váy hoa hòe này đó đều không cần. Lấy đồ thoải mái một chút, tốt nhất là quần áo mùa đông.” Hiện giờ đã tới tháng chín, thời tiết tuy còn rất nóng, nhưng không biết khi nào thì bắt đầu hạ nhiệt.

“Được rồi, đều nghe chị.” Cơ Thái Hiền cười theo sao.

Vừa mở ra cánh cửa của một cửa hàng bán quần áo, đã thấy một lão tang thi lảo đảo đi tới.

Tống Hữu Ái dẫn đầu giơ đao chém xuống, vốn dĩ chỉ nghĩ sẽ xuyên qua một lỗ trên đầu lão tang thi, không ngờ một đao đi xuống, lại trực tiếp bổ rớt cái đầu từ trên cổ xuống.

Bà sửng sốt một chút, vội vàng tiến lên, hướng trên sọ của tang thi đâm một cái lỗ lớn, làm ngưng hẳn hành động khép mở miệng của nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play