Mấy người An Ni lúc này trong lòng mười phần không xong.
Bọn họ chỉ muốn an an ổn ổn ở lại trong Tống Gia Các, không muốn đi theo cô gái hung ác kia bôn ba khắp nơi.
Đi Tô Thị cái gì, quỷ mới biết ở nơi đó có bao nhiêu nhân tố không xác định đang chờ bọn họ.
Thật vất vả mong đến lúc thân thể cô gái hung ác kia không khỏe, có thể tìm được cơ hội chạy trốn.
Kết quả vị đổi trưởng Cố kia lại đến.
Lúc trước bọn họn đều thấy qua đội trưởng Cố dùng lôi điện đánh chết tang thi, làm sao dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Hảo cảo của Tống Hữu Ái đối với thiếu niên trẻ tuổi trước mặt này càng ngày càng tăng.
Đúng là thằng bé tốt bụng, nếu không phải nhờ cậu ấy xung phong ở lại đây hỗ trợ, thì chỉ bằng vào một người bình thường như bà đúng là khó ngăn chặn được mấy người An Ni kia.
Thực mau, hai mươi tên thanh niên liền xách theo thùng nhỏ từ sau trạm xăng dầu đi ra.
“Đi, cửa hàng tiện lợi bên cạnh kia có không ít tang thi, đều bị cửa kính chặn lại, tạm thời không ra được.” Lục Duy đặt thùng lớn thùng nhỏ đã được buộc chặt bỏ vào xe.
“Dì, chúng ta rời đi nơi này trước, để em gái ở trên xe chậm rãi thăng cấp.”
“Được được được, mau xuất phát.” Tống Hữu Ái vội gật đầu, giục tên đầu vàng mau chóng lên xe.
Một đám người chạy nhanh rời khỏi trạm xăng dầu.
Trên đường cái rộng lớn, những chiếc xe nằm nghiêng ngã hai bên trái phải, có chiếc thậm chí còn lộn vòng đè ở trên xe khác, cháy đến chỉ còn lại cái vỏ rỗng.
Tống Hữu Ái nhìn đường phố hoang vắng bên ngoài, trong lòng nổi nên cảm giác chua xót.
Xe lái không bao lâu thì ngừng lại, con đường phía trước hoàn toàn bị xe cộ nằng tứ tung chặn lại.
Tống Hữu Ái nhìn ra ngoài thăm dò, liền thấy bên phía tiểu soái ca họ Cố kia, bay tám thanh niền ào ào xuống xe, xắn tay áo liền đi nâng mấy con xe cản trở trên đường.
Nhìn bọn họ một người nhẹ nhàng nâng lên một chiếc, Tống Hữu Ái không khỏi líu lưỡi.
Trong đội ngũ của vị đội trưởng Cố, có thật nhiều dị năng giả loại lực lượng.
Tống Hữu Ái vừa quay đầu, đã đối mặt với đôi mắt trong suốt to tròn của con gái.
“Ai da.” Tống Hữu Ái giật mình tới mức dở khóc dở cười: “Con tỉnh rồi à Ngưng Ngưng?”
Tạ Ngưng gật gật đầu, trên mặt hiện lên chút hoài nghi, “Đến đâu rồi ạ?”
“Đã đến Tô Thị, nhưng phía trước bị kẹt xe, Tiểu Cố đang để cho người đi dọn đường. Đúng rồi Ngưng Ngưng, chúng ta có điểm đến cụ thể không?”
Cũng không thể cứ tới Tô Thị rồi mù quáng đi lung tung tìm kiếm chứ?
Cả một cái thành thị lớn như vậy, tìm một ngày cũng không ra.
“Đến hội trường Tuấn Tuấn tham gia thi toán học trước.” Tạ Ngưng không xác định nói: “Nếu như không có, liền tìm kiếm phạm vi xung quanh.”
Đời trước khi cô gặp được Tuấn Tuấn ở xưởng gia công mì ăn liền, khoảng cách đến hội trường thi đua chỉ khoảng sau bảy km, có thấy thấy được, sau khi từ hội trường chạy ra, Tuấn Tuấn hẳn là đã theo đám người sống trốn đến khu vực có thực phẩm.
Không biết vì sao Tuấn Tuấn lại nhất thời mất đi cơ hội được di dời đến nơi an toàn, nhưng những chuyện đó đều là quá khứ, hết thảy không quan trọng.
Nắm chắc hiện tại là được.
Tạ Ngưng nâm cổ tay nhìn đồng hồ: 12 giờ 35 phút.
Cách khi cô vừa bắt đầu thăng cấp đã qua khoảng ba giờ.
“Đám Tiểu Cố ở trạm xăng dầu lấy được chút xăng, cho chúng ta hai thùng dự phòng. Thật đúng là không hỗ xuất thân quân nhân, một đám đều là đứa nhỏ tốt.” Tống Hữu Ái khen không dứt miệng.
Tiểu Cố?
Tạ Ngưng cảm thấy, xưng hô của mẹ đối với tên đội trưởng mặt trắng kia có phải là có chút quá thân mật rồi hay không?
“Đầu vàng, cậu tên là gì?” Tạ Ngưng liếc nhìn tên đầu vàng đang nghiêm túc nắm điều khiển xe.
“Chị Ngưng kêu em Tiểu Viên là được, em tên Viên Khai Đạt.”
Tạ Ngưng gật đầu: “Tiểu Viên, trước kia cậu đã từng tới Tô Thị chưa?”
“Chắc chắn là chưa từng tới qua, tên nhóc này cùng lắm chỉ là tay lái mới!”