“Em gái?” Cố Sâm tò mò nhìn cô gái nhỏ.
“Làm sao để có thể thăng cấp?” Tạ Ngưng hỏi ra mấu chốt vấn đề.
Kiếp trước, tuy rằng cô đã từng vào trong học viện dị năng giả, nhưng ở trong trận chiến đoàn đội mấu chốt cuối cùng lại bị loại bỏ, không thể trở thành học viên chính thức.
Cho nên có rất nhiều chuyện, sau này cô mới được đồng đội đi theo chậm rãi giảng dạy, chưa từng được trãi qua hệ thống học tập.
Còn cả cái không gian nhỏ đến chết cũng vẫn bất động kia của cô, dần dần cũng khiến người ta vô cùng tuyệt vọng.
Đến sau cô cũng không còn hỏi thăm về phương diện dị năng nữa, cả những chuyện liên quan đến thăng cấp, đều bị vứt ra khỏi đầu.
“Trong cơ thể mỗi dị năng giả chúng ta đều sẽ có căn nguyên dị năng tồn tại.” Cố Sâm kiên nhẫn giải thích, “Kỳ thật thăng cấp rất đơn giản, dị năng giả đều có thể cảm ứng được. Sau khi năng lượng trong cơ thể tích tụ đủ, đánh sâu và căn nguyên dị năng của chúng ta, đánh vỡ lá chắn cấp không, liền có thể tiến vào cấp một.”
Cô gái nhỏ gật gật đầu: “Từ sơ cấp lên tới dị năng giả cấp một.”
“Đúng vậy.”
“Cảm ơn anh đã nói cho tôi tình hình thực tế. Bây giờ tôi liền đi thử xem.” Tạ Ngưng nhìn anh ta gật đầu, xoay người liền lên xe.
Cố Sâm thấy cô gấp gáp như vậy, không khỏi bật cười.
Tạ Ngưng lại thò đầu ra từ cửa sổ xe: “Đội trưởng Cố, chúng ta đi đường vòng mười lăm phút đi, đừng đi siêu thị.:
“Được.”
Sau khi Cố Sâm rời đi, Tạ Ngưng liền tập trung toàn bộ tinh thần tìm tòi nghiên cứu căn nguyên dị năng kia.
Dần dần tĩnh tâm, vạn sự vạn vật đều bị cô vứt ra sau đầu, trước mắt chậm rãi hiện lên một cái lốc xoáy, vị trí giống như ở ngay phía dưới lồng ngực của cô.
Lốc xoáy bao bọc hai viên tinh hạch trong suốt cỡ quả trám.
Một viên là màu vàng, viên kia không màu, cơ hồ dung nhập ở bên trong lốc xoáy, không nhìn được rõ ràng lắm.
Thân thể giống như biến thành trạng thái trong suốt, Tạ Ngưng không ngờ có thể thấy được từng luồng năng lượng đang lưu chuyển từ khoang bụng hướng lên trên, không ngừng mạnh mẽ hội tụ vào bên trong lốc xoáy.
Đây chính là năng lượng căn nguyên trong thân thể dị năng giả sao?
Cảm giác thật thần kỳ!
Đôi mắt Tạ Ngưng bỗng dưng tỏa sáng.
Lẳng lặng chờ đợi từng giây, năng lượng dị năng thuận lợi ùa vào trong năng lượng căn nguyên.
Tạ Ngưng cũng không biết, tên đầu vàng vốn đang lái xe, liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu một cái, suýt chút nữa liền lái luôn xuống mương.
Tống Hữu Ái cũng bị con gái đang ngồi bên cạnh làm cho khiếp sợ.
Toàn thân con gái sang lên, giống như trên đầu đang gắn một cái đèn pha, chiếu cả người con bé đến mức trắng như tuyết.
Bộ dáng thần thánh như vậy, khiến ngáy cả Tống Hữu Ái cũng không dám duỗi tay chạm vào con gái của chính mình.
Ánh sáng trắng bao trên cơ thể Tạ Ngưng, xe lái bao lâu thì ánh sáng cũng chiếu bấy lâu, chiếu đến suýt nữa thì hù Tống Hữu Ái chết khiếp, liên tục thúc giục tên đầu vàng đi nhanh, muốn tìm đội trưởng Cố ở đằng trước để hỏi xem sao lại thế này.
Tên đầu vàng đạp mạnh ga, đáng tiếc kỹ thuận không tốt, hai lần cũng không vượt qua được chiếc xe vàng nhỏ do Cơ Thái Hiền lái ở phía trước.
Xe vẫn luôn đi hướng Tô Thị, đoàn xe Cố Sâm dừng lại trước trạm xăng dầu, Tống Hữu Ái vội vàng mở cửa xuống xe đi kêu Cố Sâm lại đây nhìn xem.
“Không có việc gì, em ấy là đang thăng cấp.” Mấy người Cố Sâm và Lục Duy lại đây nhìn thoáng qua, đều không nhịn được mà âm thầm líu lưỡi.
“Được hai giờ rồi nhỉ?”
“Được.”
“Không lên cấp một mà cũng mất lâu như vậy?” Trên khuôn mặt văn nhã của Lục Duy cũng không giữ được vẻ bình tĩnh.
Tống Hữu Ái nghe nói con gái không sao lúc này mới thở nhẹ một hơi, có chút ngượng ngùng: “Là do dì quá sợ lớn sợ nhỏ.”
“Không sao đâu dì, để Lục Duy với mấy người khác đến trạm xăng lấy xăng trước. Cháu cùng mọi người ở lại đây.”
Nói xong, ánh mắt mang theo thần sắc khác nhau lướt một lượt qua đám người An Ni.