“Chị Ngưng, chị mới vừa cho An Ni xem video gì vậy? Tên đầu vàng lái xe, trên mặt còn mang theo vẻ tò mò.
Nguyên bản người liên mồm rống to lại còn không an phận như An Ni, sau khi nhìn thấy video chị Ngưng đưa xong, đột liền ôm chặt chính mình run bần bật, khoong dám lên tiếng nữa.
“Chỉ là giúp cô ta nhớ lại một số ký ức, như thế nào đẩy bạn trai của mình vào miệng tang thi.” Lúc Tạ Ngưng nói chuyện, sắc mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Cho nên nói cái gì mà không hề có lực uy hiếp, Tạ Ngưng không tin.
Một người ngay cả bạn trai của mình cũng có thể đẩy ra chịu chết, thì ai biết sẽ có suy nghĩ quái quỷ gì.
Trong sân vườn nhà bà ngoại trồng không ít khoai tây, củ mài, cải trắng, cà rốt, còn thêm mấy loại thực phẩm, tuy rằng đã gia cố phòng ngự, nhưng cũng không chịu nổi người có lòng thương nhớ.
Bọn họ trước nay đều không có ý muốn hại người, nhưng phòng ngừa vẫn là cần thiết.
Tên đầu vàng ngây ngẩn cả người, thì ra bạn trai An Ni chết là do bị cô ta đẩy vào miệng tang thi?
Khó trách từ sau khi trở về từ bên ngoài, An Ni giống như là người mất hồn, thường xuyên ngây ngẩn.
“Thật là tri nhân tri diện bất tri tâm.” Tên đầu vàng cảm khái một câu.
Tựa như trước kia, hắn cũng không biết anh họ Vương Hán sẽ là loại người điên cuồng như vậy.
Vì an toàn của bản thân, thế nhưng chém đầu em gái còn đang phát sốt hôn mê của hắn.
Còn phát rồ trói lại con dâu của nhà 98, cùng anh Quang Tử khi dễ người ta.
Xã hội mất đi trật tự thật là đáng sợ, nhưng là lúc này chỉ mới bắt đầu mà thôi, tên đầu vàng nắm chặt tay lái trong tay, nhắ thời cảm khái.
Kỳ thật Tô Thị liền nằm ngay phía tây chợ của bọn họ, ngàu thường lúc đi du lịch, chỉ cần một hai giờ liền tới được.
Sỡ dĩ Tạ Ngưng đặt kế hoạch mất đến hai ngày, chủ yếu là vì tình hình giao thông hiện tại không rõ, trên đường không biết sẽ bị trì hoãn bao lâu.
Hiện tại cô có chút mơ màng sắp ngủ, Tống Hữu Ái liền cầm hai cái gối lót ra sau người, để cho cô nằm thoải mái chút.
“Ngủ một lát đi, cả đêm qua con còn chưa chợp mắt.”
Tối qua Tạ Ngưng bận rộn gia cố tường vây đến nửa đêm, sau khi trở về liền cảm giác chỗ ngực bụng không hiểu sao lại phồng lên, vẫn luôn không quá thoải mái.
Có thể là do tối qua ăn quá nhiều chăng?
Bánh bao bà ngoại chưng ăn đặc biệt ngon, cô lại hoài niệm hương vị này đã lâu, cho nên mới một hơi ăn ba cái….
Kế tiếp mơ mơ màng màng ngủ, nhưng vẫn luôn bị bóng đè liên tục, cảm giác ngồi xuống nhắm mắt liền không cách nào mở ra được.
Phía trước có đoàn người Cố Sâm mở đường, tên đầu vàng lái xe theo sát, lái cũng rất vững vàng.
Tạ Ngưng mơ mơ màng màng liền mơ một lát, trong mơ cảm giác có gì đó kỳ kỳ quái quái, chứ như có thứ gì đó chợt lóe lên trước mắt rồi biến mất.
Trong chớp nhoáng.
Một tòa siêu thị hai tầng tên là Thiên Nhuận bỗng thoáng hiện ra, quang cảnh dừng lại ở cửa siêu thị, trên mặt một trăm tang thi đang đứng đó.
Tốc độ thi hóa cơ hồ lại nhanh hơn không ít.
Bởi vì những tang thi kia so với hôm qua càng khiến người nhìn cảm giác ghê tởm hơn vài phần.
Theo ánh sáng liên tục lập lòe, ánh mắt Tạ Ngưng dừng lại lại trên đỉnh siêu thị.
Một con tang thi toàn thân rách tung tóe, giống như người tu tiên mà ngồi xếp bằng lơ lửng trên cao, dường như đang hấp thu tinh hoa nhật nguyệt gì đó, đột nhiên mở mắt ra, hướng tới phía đông mà tức giận gào một tiếng.
Một trận cảm giác hoa mắt chóng mắt trong nháy mắt truyền đến.
Tạ Ngưng cũng theo đó nhanh chóng mở ra hai mắt, ngồi thẳng lại người.
“Tỉnh?” Tống Hữu Ái bị động tác với biên độ lớn của con gái làm cho kinh ngạc, vội quay đầu lại: “Làm sao vậy?”
“Có tang thi.” Tạ Ngưng nỉ non một tiếng, khuôn mặt dần dần ngưng trọng, “Hình như là một con tang thi biến dị.”
“Cốc cốc.” Cửa sổ xe bị người gõ nhẹ hai tiếng.