Trình Tử Hào nhất thời tức giận đến mức đỏ mặt, một tay chỉ vào mặt Tạ Ngưng, “Vị tiểu thư này, cô đừng có quá đáng như thế?”
Ánh mắt Tạ Ngưng trầm xuống, giơ tay liền bẻ mạnh tay của hắn.
Cự lực đánh úp lại, Trình Tử Hào ăn đau không thôi, trong lúc nhất thời, hai mắt mở to, mồ hôi nhễ nhại chảy đầy đầu.
Tạ Ngưng cong môi cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, “Nếu anh còn dong dài, tôi còn có thể làm ra chuyện quá mức hơn. Tỷ như, kéo như đi đút cho tang thi nha~”
Nói cô đánh người, liền đánh cho bọn hắn xem.
Nói cô không cho người khác đường sống, cô liền đánh đến cho người khác hoàn toàn câm miệng.
Nói cô quá đáng, vâyh thì cô càng phải làm ra chuyện quá đáng hơn, nhân đây chứng minh bọn họ không nói oan mình….
Nếu không phải có giáo sư Lý ở đây, Cố Sâm thiếu chút nữa là cười ra tiếng.
Giáo sư Lý hoảng sợ, vội vàng chạy tới ngăn lại, “Cô gái nhỏ, chỉ là hiểu lầm nhỏ mà thôi, ngàn vạn lần đừng phế đi tay của Tử Hào.”
Tạ Ngưng bỏ ra tay người nam, bên môi cong lên một tia cười mỏng, “Chậc, muốn ở trở mặt mỹ nhân làm anh hùng, đầu tiên phải chính chính xác xác là một anh hùng cái đã.”
Mọi người:….
Mồm miệng của cô gái nhỏ này cũng thật biết chế nhạo người khác.
Cả mặt Trình Tử Hào đỏ bừng, chỉ kém làm mặt đất nứt ra một cái khe để mình chui vào.
Biết người trước mắt này không phải hiền lành, hắn cũng không dám nói thêm gì nữa, lôi kéo Sử Ái Linh đang khóc sướt mướt quay đầu liền đi.
Sử Ái Linh tức giận bất bình, “Cô ta thấy chết mà không cứu, còn dám hung hăng như vậy, quả thật không phải là người. Người khác oán trách vài câu thì đã làm sao? Làm gì hở tí liền vung tay đánh người?”
Giáo sư Lý nghiêm túc nhìn Tạ Ngưng, “Tử Hào là chuyên viên nghiên cứu của viện nghiên cứu nông nghiệp tiên tiến nhất của chúng ta, là một người vô cùng có tài năng. May mắn cô chưa có làm tay nó bị thương, nếu không chúng ta chỉ có thể để chính phủ ra mặt, đến lúc đó khả năng bắt cô phải trả giá lớn.”
“Cô gái nhỏ, về sau làm việc gì cũng đừng có xúc động như vậy.” Nói xong những lời này, không chờ Tống Hữu Ái đã tức giận đến mức đỉnh đầu bóc khói phản bác, lão giáo sư liền lắc đầu xoay người rời đi.
“Người gì vậy? Ngưng Ngưng, mẹ đi tìm bọn họ lý luận.”
Không phải do bọn họ kiếm chuyện trước thì sao lại có việc này? Quả thực không thể hiểu được một số người mà!
“Mẹ, không cần phải để ý đến những người như vậy.”
Tống Hữu Ái tức cực, đặc biệt là nhìn thấy Sử Ái Linh đi vào đám người, còn không ngừng quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ, chỉ chỉ trỏ trỏ cùng những người khác nói cái gì đó, chỉ hận không thể lập tức xông lên đánh người.
Sao lại có thể bịa đặt như vậy?
Tình huống lúc đó, Ngưng Ngưng không thể bỏ mạng để đi cứu cô ta đi?
Tính mạng không cách nào cứu được, như vậy liền có tội?
“Đội trưởng Cố, bây giờ có thể thông hành rồi chứ?” Tạ Ngưng nhìn Cố Sâm một cái, ngữ khí có điểm lạnh.
Cố Sâm sửng sốt, vội vàng gật đầu, “Có thể, chúng tôi cũng vừa lúc muốn đên Tô Thị, không bằng đi cùng nhau?”
“Vẫn là bỏ đi.” Tạ Ngưng lắc đầu, biểu tình ý vị xâu xa, “Không cần ở quá gần với loại người thấy chết không cứu như tôi, tôi tùy thời tùy khắc đều có thể hố các người một phen.”
Cố Sâm lập tức phát hiện, cô gái nhỏ đây là tức giận rồi.
Hắn vội quay đầu mỉm cười với Tống Hữu Ái, “Chào dì, cháu là Cố Sâm. Lúc trước có gặp qua Ngưng Ngưng của nhà dì ở tiểu khu Thụy Hoa.”
Tống Hữu Ái cảm thấy thanh niên trước mặt giống như là từ trong tranh bước ra, dáng người cao thẳng dung mạo tuấn mỹ, tươi cười còn rất hút mắt!
Mặc danh liền có vài phần cảm giác thân thiết.
“Dì, đi Tô Thị cần phải mất hơn một giờ lái xe, trên đường rất khó đi, không bằng để đoàn xe chúng cháu mở đường đi!”
“Vừa rồi thật quá xin lỗi, đội ngũ lớn, luôn có một chút người đầu óc không bình thường không chịu khống chế, về sau chúng cháu nhất định sẽ tăng mạnh về phương diện quản lý tinh thần.”
Tạ Ngưng vừa quay đầu, đã thấy người mẹ trắng trẻo mũm mĩm của mình, gật đầu liên tục giống như gõ trống.