Tống Gia Các bên này là hướng núi, bên này là Trấn Vệ Cương. Tuy rằng quái vật gần Thôn Ủy Hội đều đã bị chúng ta xử lý sạch sẽ, nhưng cũng phải cẩn thận bên phía Trấn Vệ Cương có gì đó lại đây.”

Hắn duỗi tay vỗ vỗ cánh tay đầy cơ bắp của Tiết Phong, “Giao cho các cậu, dự tính trong vòng một đến hai ngày là có thể trở về.”

“Sâm nhi yên tâm, chúng ta sẽ nghiêm túc coi chừng bên này thật tốt, tuyệt đối sẽ không chút nào chậm trễ.”

Một đám người sắp xếp xong, Tiết Phong để người đi qua sáu chiếc xe buýt kia gọi người xuống.

Khoảng ba trăm người đeo balo kéo theo thùng đồ, chen chúc nhau đi xuống xếp thành hai ba hàng, cũng không biết là muốn làm gì, chỉ là lo lắng nhìn ngó xung quanh.

Đột nhiên, một người nữ ở trong đám người chạy ram nhằm Tạ Ngưng đang đứng bên cạnh xe hơi cùng Tống Hữu Ái.

“Là cô!” Sử Ái Linh lại lần nữa nhìn thấy Tạ Ngưng, tức giận đến mức cả người cuồng loạn.

“Chính là đồ phụ nữ thấy chết mà không cứu!” Sử Ái Linh hầm hầm rống về phía Tạ Ngưng, “Sao cô còn không biết xấu hổ mà lại xuất hiện ở đây?”

Tống Hữu Ái bị người này đột nhiên ở đâu lao ra làm cho hoảng sợ, những vẫn là phản xạ có điều kiện che ở trước mặt con gái, “Cô, cô là ai a?”

“Bà còn hỏi tôi là ai? Đúng là cái loại lòng dạ lang sói! Ở trạm xăng chỉ lo chạy một mình, bỏ lại chúng tôi mặc kệ sống chết.”

“Các người có còn là người không? Có hay không nửa điểm nhân tính và đạo đứa hả?” Cô ta bước tới xô đẩy Tống Hữu Ái, bị Tạ Ngưng không khách khí mà túm chặt tay, hung hăng hất ra.

“A.” Sử Ái Linh lùi lại vài bước, trong khoảnh khắc sắp té ngã xuống đất thì được một người nam sĩ chạy lên đỡ lại.

“Trình tiên sinh, cảm ơn anh, tôi không có việc gì.” Sử Ái Linh quay đầu, hốc mắt phiếm hồng nói cảm ơn với người kia.

Trình Tử Hài nhìn quét qua hai mẹ con Tống Hữu Ái và Tạ Ngưng, “Sao cô lại có thể ra tay đánh người? Có chuyện gì không thể từ từ nói chuyện sao?”

Tạ Ngưng giơ tay, “Chát” một cái tát quất lên vẻ mặt còn đnag ngẩn ngơ của Sử Ái Linh, “Tôi cứ đánh đấy, thế nào?”

Cố Sâm, Địch Nhược Bách, Lục Duy và quần chúng vây xem:…..

Vừa rồi hình như không có đánh, liền bởi vì nam sĩ kia nói một câu, cô gái nhỏ liền bước tới tát lên rồi.

Sử Ái Linh ủy khuất nước mắt lưng tròng.

Trìn Tử Hào thấy thế vô cùng bực bội, “Cô gái này, có phải là quá không giảng đạo lý hay không hả?”

“Đạo lý là nói cho người nghe.” Tạ Ngưng lạnh như băng tiếp lời, “Còn không cút thì đánh nhau đi, đừng tưởng rằng anh là nam mà tôi không đánh anh!”

Cố Sâm, Địch Nhược Bách, Lục Duy và một đám quần chúng ăn dưa tức khắc đầu đầy vệt đen.

Lời này nghe có điểm kỳ lạ, không phải là đùng cho là nữ mà không đánh sao?.…

Chị gái nhỏ thiên phú dị bẩm chắc chắn vượt xa người thường, lần đầu tiên gặp mặt thì em đã nhìn ra.” Địch Nhược Bách cười ha hả nói, “Có cá tính! Em siêu thích mấy chị gái nhỏ giống như vậy.”

Cố Sâm đánh một cái lên đầu hắn, “Đi làm chuyện của cậu, đừng cả ngày nhàn rỗi liền đi ăn dưa xem náo nhiệt. Người trẻ tuổi đừng có suốt ngày nghĩ tới mấy chuyện không chút tiến thủ như vậy.”

Nói xong những lời này, hắn liền đi về hướng Tạ Ngưng.

Địch Nhược Bách: ??

Anh hắn lại đang dỗi hắn đúng không?

Cố Sâm vừa đi qua, một người lớn tuổi râu dài cũng đi theo đến gần bên người Trình Tử Hào: “Tử Hào.”

“Giáo sư Lý.” Trình Tử Hào vội xoay người giải thích: “Là Sử tiểu thư gặp phải ủy khuất, cháu không có việc gì.”

Sử Ái Linh nhìn thấy Cố Sâm đi tới, nước mắt liền vội vàng chảy ra: “Đội trưởng Cố, thực xin lỗi vì gây thêm phiền cho anh. Là tôi muốn nói chuyện rõ ràng với vị tiểu thư này, không ngờ cô ấy lại không hề để cho người ta cơ hội nói chuyện…

Vì thế, Cố Sâm đến gần đây, trơ mắt lại nhìn thấy Tạ Ngưng quăng thêm một cái tát lên mặt Sử Ái Linh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play