Lúc nàyTạ Ngưng mới phát hiện xe đã dừng lại, ngoài cửa sổ là khôn mặt Cơ Thái Hiền đang hề hề cười.
“Chị Ngưng.”
Theo cửa sổ xe kéo xuống, thanh âm Cơ Thái Hiền cũng trở nên rõ ràng, “Chúng ta chờ hai phút, bên phía anh Sâm muốn chờ một đội viên hệ không gian. Lập tức liền đến, muốn nhất năm phút.”
“Không đi cao tốc?” Tạ Ngưng nhíu nhíu mày.
“Cao tốc không thể đi, bên trên đều là xe, đến lúc đó không qua được càng phiền toái hơn.” Cơ Thái Hiền cười hì hì nhìn cô, “Đi theo anh đi, chị Ngưng của yên tâm, trong vòng hai giờ chúng ta nhất định có thể tới được Tô Thị.”
“Cơm trưa còn có thể ăn ở Tô Thị.”
Trên mặt Tạ Ngưng không hề có bất luận ý cười vui vẻ nào, “Các cậu định đi đâu? Đường phía trước đều đã xem kỹ chưa?”
“Chị đợi một chút nha.” Cơ Thái Hiền xoay người chạy đi, không bao lâu đã kéo theo một thanh niên đeo mắt kính đến bên cạnh xe.
“Xin chào, tôi là Lục Duy.”
Tạ Ngưng gật đầu, “Xin chào, có thể cho tôi xem qua tuyến đường của các cậu được không?”
“Được.” Lục Duy đưa qua cho cô một tấm bản đồ, đơn giản mô tả tuyến đường tiếp theo.
Tạ Ngưng cẩn thận nghe, mở bản đồ ra chỉ chỉ, “Đây là một siêu thị hai tầng?”
“Đúng vậy, là siêu thị lớn nhất ở gần đây, tên là Thiên Nhuận. Tạ tiểu thư muốn trên đường đi qua nơi này, nhân tiện vào lấy chút vật tư sao? Việc này cần hỏi qua ý của lão đại một chút…”
“Không phải.” Tạ Ngưng vẻ mặt nghiêm túc đánh gãy lời Lục Duy: “Siêu thị Thiên Nhuận này còn cách vị trí của chúng ta bao xa?”
“Đại kháo khoảng sáu km.”
“Không đi qua siêu thị, còn có tuyến đường nào khác không?”
Tuy rằng không hiểu được, vì sao sẽ mơ thấy trên đỉnh siêu thị hai tầng này có tang thi biến dị cấp một, nhưng tốt nhất vấn nên đi đường vòng, miễn cho lãng phí thời gian cứu viện quý giá.
“Không đi còn đường qua siêu thị Thiên Nhuận?” Lục Duy hiển nhiên ngẩn ra, suy nghĩ một lúc, “Vậy cô chờ một lát.”
Tạ Ngưng thấy hắn xoay người đi rồi, liền theo xuống xe.
Cơ Thái Hiền lại hề hề chạy tới trước mặt cô nhỏ giọng hỏi: “Chị, vì sao lại muốn vòng qua siêu thị Thiên Nhuận?”
Ánh mắt Tạ Ngưng trông về phía xa, nhìn về một phương hướng.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ quái, rõ ràng siêu thị Thiên Nhuận còn đang cách hơn sáu km, nhưng cảm giác trong mộng…. Lại gần tring gang tấc.
Tầm mắt cô tựa như đang ở ngay bên cạnh siêu thị Thiên Nhuận lắc lư, chợt cao chợt thấp, thật sự rất kỳ dị.
“Chị?”
“Không có gì.” Tạ Ngưng vỗ vỗ bả vai Cơ Thái Hiền, “Những siêu thị như vậy xung quanh đều sẽ tụ tập số lượng lớn tang thi, nếu không muốn lãng phí thời gian xử lý bọn chúng, thì nên đi đường vòng.”
Mười phút sau, Cố Sâm dẫn theo một người cao gầy đầy tinh thần đi tới.
Đầu tiên là hướng về phía Tống Hữu Ái đang ngồi trong xe cười rực rỡ: “Dì, làm dì đợi lâu rồi.”
Tống Hữu Ái có chút thụ sủng nhược kinh, vội xua xua tay: “Không chờ bao lâu không chờ bao lâu.”
“Em gái, nếu như chúng ta vòng qua siêu thị, thì phải mất thêm khoảng mười lăm phút.”
Ai là em gái anh, Tạ Ngưng yên lặng trợn trắng mắt: “Đội trưởng Cố lúc nãy nói chờ năm phút, dường như khái niệm thời gian có chút không quá chuẩn xác.”
Cố Sâm chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, “Ồ, đúng không?”
“Trách tôi trách tôi trách tôi!” Người cao gầy đi theo phía sau Cố Sâm kia vội vàng tiến lên nhận sai. “Để mọi người đợi lâu, tôi là Ngô Mạnh, ban đầu ở trong trung đội của giao cảnh.”
Tạ Ngưng nhướng mày nhìn hắn, “Cậu chính là vị dị năng giả không gian kia?”
“Ồ! Cậu là dị năng giả không gian à.” Cơ Thái Hiền lập tức tỉnh táo lại, tiến lên vỗ bả vai người ta: “Không gian của cậu bao lớn?”