“Đổi trở lại? Dựa vào cái gì chứ??” Trên gương mặt non nớt của Địch Nhược Bách trần đầy tức giận, “Chính là bởi vì bọn họ yếu hơn, nên có lý?”
“Lúc trước khi phân công nhiệm vụ, chính là bọn họ nháo muốn cướp đi chuyến bên Tô Thị kia! Cháu chính là để cho bọn họ chọn đường trước!”
“Còn không phải sao.” Trung niên khỏe mạnh Tiết Phong ôm cánh tay tùy ý dựa ở một bên thân xe, “Hiện tại còn phái ông Ngô tới đây cầu tình, ý gì chứ?”
“Còn có thể là ý gì, chính là muốn anh cháu qua đó giúp bọn hắn chùi đít!” Địch Nhược Bách tức giận không thể chịu được, “Anh, chúng ta đừng để ý đến bọn họ!”
“Lại nói, lúc này mình còn đang kéo theo sáu xe người! Đùa cái quỷ gì mà đổi trở lại chứ.”
Thanh niên văn nhã đeo mắt kính gọng vàng bên cạnh, vẻ mặt nhàn nhạt lên tiếng, “Người ta cũng không có muốn để sáu xe người cũng đổi qua, chỉ là bám lấy lão đại. Muốn lão đại đi qua giải quyết vấn đề.”
“Bằng cái gì!” Địch Nhược Bách càng bực, “Tên đầu rùa Dương Dịch Lĩnh kia, lần sau đừng có rơi vào trong tay em, thấy hắn một lần liền đánh một lần!”
Hai quân nhân đứng ở phía sau Cố Sâm, nghe bọn họ hùng hùng hổ hổ, trên mặt lộ ra vài phần xấu hộ.
Bọn họ là đi theo ông Ngô lại đây, cũng biết chuyện này mười phần không có đạo nghĩa, cũng hoàn toàn không chiếm lý.
Nhưng bây giờ có còn cách nào đâu?
“Đội trưởng Cố, thật ngại quá.”
Cố Sâm thật ra lại không có nhiều cảm xúc như vậy, chỉ nhàn nhạt hỏi một tiếng, “Người của đội B tử thương nghiêm trọng lắm à?”
“Tử thương quá nửa, rất nghiêm trọng. Đội trưởng Dương mang theo người bị chặn ở giữa đường, căn bản chưa kịp đi tiếp mấy người tiến sĩ Ngụy.”
“Nghe nói bây giờ tiến sĩ Ngụy đã cùng với mấy trợ thủ của ông ấy, từ trong phòng thí nghiệm trốn ra ngoài, trốn vào một nhà xưởng gia công gần đó.”
“Ha hả.” Địch Nhược Bách bật cười: “Vậy ý của mấy tên đó là, muốn anh tôi đi xưởng gia công tiếp tiến sĩ Ngụy? Hay là đến cứu tên đầu đất Dương Dịch Lĩnh kia?”
Quân nhân trung niên cười đến có vài phần xấu hổ, “Đội trưởng Cố hẳn là ngài cũng biết, mấy người Ngụy tiến sĩ hiện nay có bao nhiêu phần quan trọng đối với chúng ta. Bọn họ nhất định phải được tiếp đến khu an toàn, sau đó còn muốn phiền toái đội trưởng Cố đi căn cứ hạt giống lớn nhất ở Tô Thị.”
“Sau này cũng không biết sẽ xảy ra tình huống gì, hạt giống kia đối với nhân loại chúng ta là vô cùng quan trọng. Sau đó cuối cùng…” Quân nhân trung niên ho khan một tiếng: “Hy vọng đội trưởng Cố có thời gian, liền thuận tiện mang mấy người tiểu đội của đội trưởng Dương cùng nhau trở về.”
“Ài, lão Đỗ? Tôi hỏi ông này, cái gì mới gọi là thuận tiện?” Còn có thời gian? Đầu chó não dê của tên Dương Dịch Lĩnh kia vứt ở đâu mất rồi? Còn có, này đâu phải là một cái nhiệm vụ nhỏ? Này rõ ràng chính là ba cái, ba cái nhiêm vụ!!”
Thanh niên văn nhã đeo mắt kính chạy nhanh túm lại Địch Nhược Bách đang nổi bão, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu, “Tuy rằng thái độ của Nhược Bách không tốt lắm, nhưng cậu ta nói đều là sự thật. Tiếp tiến sĩ Ngụy, đi căn cứ hạt giống lấy đồ, cứu viện đám người Dương Dịch Lĩnh. Ông nói như này chính là ba cái nhiệm vụ.”
Lừa ai đâu? Ở đây ai mà còn chưa từng tốt nghiệp tiểu học chứ?
Quân nhân trung niên họ Đỗ duỗi tay sờ sờ cái mũi, “Đội trưởng Cố, nhiệm vụ quả thật có chút khó khăn, nhưng bên trên tổ chức cực kỳ tính nhiệm cậu, tin tưởng cậu nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Cố Sâm vẫn luôn không nói lời nào, nghe thế liền lắc đầu: “Hoàn thành không nổi.”
Họ Đỗ:…..
Cố Sâm rất khó xử mà nhìn đối phương, “Tôi còn sáu xe người không ngừng gào khóc đòi ăn đâu. Lại nói, Tống Gia Các này cũng đâu có an toàn? Vừa mới còn giải quyết một con có tốc độ và sức mạnh vượt xa so với nhưng tang ti khác, cũng không biết gần đây có còn loại tang thi như vậy hay không.”
“Xảy ra chuyện thì ông phụ trách hay tôi phụ trách?”